BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 194
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:48:12
Lượt xem: 44
Thân người cô không hiểu sao mà co rúm lại một chút, sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên bất lợi và kế hoạch làm quen sẽ thất bại, hành vi vô ý của cô lần này cũng sẽ khiến Tống Thời Thanh bất mãn với cô.
Cô ngoan ngoãn buông hai chân đang quấn quanh lấy eo của Tống Thời Thanh xuống trước, sau đó mới chậm rãi đặt chân xuống đất, hai tay ôm cổ anh cũng được buông ra, trong lúc không cẩn thận mà vô ý chạm vào n.g.ự.c anh.
Ngực anh căng cứng, cơ bắp cuồn cuộn. Dưới lớp áo sơ mi trắng ấy, thấp thoáng như ẩn như hiện rất thu hút.
Khương Tuệ Tuệ: "..."
Cô nhanh chóng rút tay về, đồng thời cảm thấy không nói nên lời, nghĩ rằng bản thân mình lần này thì xong rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô đã vất vả để thay đổi được ấn tượng của Tống Thời Thanh đối với cô, nhưng không ngờ hôm nay lại bị con thằn lằn c.h.ế.t tiệt đó quấy rầy làm thất bại trong gang tấc.
Mặt mày cô ủ rũ xuống, với vẻ mặt "tội ác tày trời", đôi môi hồng nhuận mím lại, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn về phía Tống Thời Thanh.
Về phần vì sao nhất định phải ở góc bốn mươi lăm độ, bởi vì cô nhìn thấy một câu không chính thống ở thời đại sau này, giống như nhìn lên góc bốn mươi lăm độ sẽ khiến khuôn mặt trông có vẻ buồn hơn, cho dù là buồn như thế nào.
Cô chớp chớp mắt, đáng thương vô cùng khi nhìn Tống Thời Thanh: "Tôi, tôi vừa rồi chỉ là....” Thực sự không phải cố ý, anh đừng tức giận có được không?
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, liền thấy Tống Thời Thanh nhíu mày tinh xảo như đao khắc, giọng nói khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."
“Hả?” Khương Tuệ Tuệ như lọt vào trong sương mù, mắt thấy Tống Thời Thanh định vươn tay ra, trong lòng cô không khỏi đập mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-194.html.]
Cố Diệp Phi
Vừa rồi không phải cô đã thừa nhận bản thân mình sai hay sao? Cô nói mình không cố ý lợi dụng anh, tuy rằng anh quả thực giống y như gu thẩm mỹ của cô khi lớn lên, mặc dù anh có vẻ rất hấp dẫn với cô, nhưng cô cũng biết bản thân mình không thể vội vàng ăn đậu hũ nóng, cho nên cô đành phải ăn từ từ mới được...
Khụ khụ....
Nhưng Tống Thời Thanh giống như không tha thứ cho sự 'nhận sai' của cô. Hơn nữa, nếu anh thực sự tha thứ cho cô, tại sao anh lại có biểu hiện như vậy? Với khuôn mặt này, anh trông nghiêm túc như thể có ai đang nợ anh tiền vậy!
Khương Tuệ Tuệ cũng có chút tức giận, lồng n.g.ự.c phập phồng phập phồng, cô thầm nghĩ thà cá c.h.ế.t lưới rách đi, dù sao thì sau lần này, có lẽ là cô sẽ bị Tống Thời Thanh ghét bỏ, sao không nói thẳng ra là từ lâu cô đã tham lam thân thể của anh, cô làm vậy là do cố ý, để xem anh có thể làm gì cô.
Đúng lúc này, Tống Thời Thanh cởi chiếc áo sơ mi trắng đang mặc bên ngoài ra, để lộ chiếc áo n.g.ự.c màu trắng bên trong. Hầu hết mọi người trong thời đại này đều mặc nó như thế này, với áo n.g.ự.c kiểu tay đua bên trong và áo sơ mi bên ngoài.
Khương Tuệ Tuệ nhìn cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi, không kìm được mà dùng ánh mắt quét qua người anh, đoán rằng là anh cũng phải có cơ bụng sáu múi.
Xuống chút nữa… Khụ khụ… Khương Tuệ Tuệ không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, không dám nhìn tiếp, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm: Tống Thời Thanh quả thật là một cục hormone di động.
“Mặc vào đi.” Thấy ánh mắt cô lén nhìn mình, Tống Thời Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy.
Nhưng ánh mắt vừa rồi của cô... Phải chăng cô rất hài lòng với dáng người của anh?
Nghĩ đến đây, Tống Thời Thanh ho nhẹ một tiếng, lại đứng thẳng người, dáng vẻ mạnh mẽ tràn đầy sức sống. Anh thuộc loại dáng người mặc quần áo vào thì trông gầy, cởi quần áo ra thì có thịt, trải qua nhiều năm săn đuổi với con mồi trên núi, thân thể của anh đã trở nên nhanh nhẹn hơn.
Khương Tuệ Tuệ không chú ý đến động tác nhỏ của Tống Thời Thanh, mà chỉ nhìn quần áo anh đưa cho, không biết anh làm như vậy là có ý tứ gì, vì vậy cô bĩu môi nói: "Tôi, tôi không lạnh."