Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 193

Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:47:55
Lượt xem: 63

Nó gần đến mức con rắn có thể leo lên người cô ngay trong giây phút tiếp theo.

Mặc dù Tống Thời Thanh đã nói với cô, đó chỉ là một con thằn lằn. Nhưng thằn lằn cũng giống như rắn vậy!

Cô gái nhỏ trong lòng Tống Thời Thanh làm nũng không chịu xuống, khiến anh chỉ còn cách đi đến bên cạnh con thằn lằn và làm động tác đuổi nó đi.

Cố Diệp Phi

Thằn lằn cũng khá sợ con người và không hung dữ như rắn lục. Vừa rồi nó bị hành động của Khương Tuệ Tuệ làm cho sợ hãi, và sau khi phản ứng lại nó đã bỏ chạy ngay lập tức.

“Tôi đã đuổi nó đi, hiện tại cô có thể đi xuống rồi.” Tống Thời Thanh nói.

Nếu Khương Tuệ Tuệ thật sự không xuống khỏi người anh, anh sợ rằng bản thân mình sẽ không thể khống chế được và mất kiểm soát.

Lúc này thân thể anh gần như trong trạng thái hoàn toàn căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, mặc dù anh đã tận lực khắc chế, nhưng cũng không biết lúc nào sẽ thất bại.

Khương Tuệ Tuệ lấy bàn tay mảnh khảnh không xương che khuôn mặt non nớt của mình, sau khi nghe Tống Thời Thanh nói, trong lòng cô cảm thấy hơi bất an, chỉ dám xòe giữa hai ngón tay để lộ nửa con mắt, mím đôi môi đỏ mọng, giống như đang làm nũng vậy, âm thanh kéo dài nói: "Thật không? Anh, anh không được phép nói dối tôi."

"Tôi sẽ không bao giờ nói dối người khác." Tống Thời Thanh nói giọng khàn khàn.

Anh sẽ càng không nói dối cô.

"Vậy thì tốt... Vậy thì anh thả tôi xuống đi..." Không phải Khương Tuệ Tuệ không tin tưởng Tống Thời Thanh, ngược lại, cô rất tin tưởng anh. Cô hỏi câu này là vì hỏi một cách thuận miệng mà thôi.

Khi cơ thể cô chuyển động, Tống Thời Thanh rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại trên n.g.ự.c cô cũng theo đó mà đè ép một chút. Cổ họng anh lăn lộn, đôi mắt anh sâu thẳm, như thể đang bốc cháy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-193.html.]

“Trước hết là cô hãy thả lỏng chân ra.” Tống Thời Thanh bất đắc dĩ nói.

Ngay từ đầu, không phải anh ôm cô không chịu buông ra, mà là Khương Tuệ Tuệ dính chặt lấy anh như kẹo mạch nha.

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Sau khi được Tống Thời Thanh nhắc nhở, cô cuối cùng cũng nhận ra rằng sau khi bị con rắn làm cho sợ hãi, cô đã bất chấp mà bổ nhào cả cơ thể lên người của Tống Thời Thanh, còn không quan tâm mà dùng hai chân quấn lấy eo anh.

Lúc này tư thế của hai người quá mức ái muội, đôi tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ anh, hơi thở của hai người đều ở bên tai đối phương, nếu bình tĩnh lại, bọn họ có thể cảm nhận được tim mình đang đập cực nhanh.

Trên mặt Khương Tuệ Tuệ ngượng ngùng xấu hổ, khuôn mặt có vài phần ảo não.

Cô dám thề rằng cô thực sự không cố ý nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tống Thời Thanh, cô đã sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ về điều gì hết, đó không phải là... Một sai lầm hay sao...

Cô không khỏi nhớ về một phần cốt truyện mà cô đã thấy trong cuốn sách... Cốt truyện này kể về Tống Thời Thanh, người này sau khi trở thành một doanh nhân giàu có, có một người muốn hợp tác với anh nên đã cử một người phụ nữ đến khách sạn nơi Tống Thời Thanh đang ở.

Tống Thời Thanh đã làm gì vào thời điểm đó? Đối mặt với người phụ nữ ăn mặc mỏng manh, anh thậm chí còn không nháy mắt lấy một cái, trực tiếp gọi vệ sĩ đến, ném người phụ nữ kia ra khỏi khách sạn, sau đó kêu cảnh sát đưa cô ta đi.

Về phần người đưa người phụ nữ đó tới còn thê thảm hơn, thương lượng hợp tác không thành thì thôi, còn phải chịu khổ bị anh chèn ép, công ty rất nhanh liền phá sản.

Kể từ đó về sau, có một luật bất thành văn trong ngành.

Để làm hài lòng Tống Thời Thanh, cử một người phụ nữ đến là cách ngu ngốc nhất, bởi vì Tống Thời Thanh hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ. Hơn nữa, anh là một người thích sạch sẽ và ghét sự đụng chạm thân mật với phụ nữ.

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Loading...