BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 192
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:47:36
Lượt xem: 92
Hai người rất gần nhau, Khương Tuệ Tuệ là một động vật trực quan và có yêu cầu cực cao về ngoại hình, ngay cả khi hái quả mâm xôi, cô cũng thích chọn những quả đẹp mắt. Nếu có một chút khuyết điểm, cô cũng sẽ không thích lắm.
Cô tình cờ nhìn thấy một quả mâm xôi mọng nước, tròn trịa, đỏ au, nhìn thoáng qua cũng đoán được vị ngọt nên đưa tay hái. Nhưng cô không ngờ rằng Tống Thời Thanh cũng định hái quả mâm xôi đó, tay hai người chạm vào nhau, nóng như thiêu như đốt.
Khương Tuệ Tuệ co rúm tay lại một chút, cố ý xoa xoa lòng bàn tay anh, sau đó thừa dịp Tống Thời Thanh xuất thần, nhanh chóng hái quả mâm xôi bỏ vào chiếc túi lá nhỏ mà cô ôm trên ngực.
Trên mặt cô nở một nụ cười đắc thắng, giong điệu vui vẻ nói: "Tôi đã hái được rồi."
Nhưng mà tục ngữ nói vui quá hóa buồn, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng cảm nhận được ý trong đó. Bởi vì vừa mới bỏ quả mâm xôi vào túi, trong lúc cúi đầu xuống, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy thứ gì đó bên cạnh chân mình, nhìn kỹ thì thấy một con rắn to bằng hai ngón tay đang nằm trên mặt đất.
Khi cô nhìn con rắn, con rắn cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu trông rất ghê người.
Khương Tuệ Tuệ sợ hãi, đến mức cô thậm chí không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, vì vậy cô đã nhào vào vòng tay của Tống Thời Thanh. Hai chân cô kẹp chặt lấy anh như gấu koala, cơ thể hai người áp chặt vào nhau, bộ n.g.ự.c căng phồng mềm mại của cô rung động trong lồng n.g.ự.c của Tống Thời Thanh.
Trong giọng nói của cô có chút khóc nức nở thút tha thút thít, vô cùng ủy khuất nói: "Tống Thời Thanh, có rắn, có rắn a... anh mau đuổi con rắn đi được không, tôi rất sợ..."
Cố Diệp Phi
Thân người cô co rúm lại và hơi hơi phát run lên, lần này cô không cố ý giả vờ để ‘quyến rũ’ Tống Thời Thanh, cô thực sự là bị dọa sợ rồi.
Tống Thời Thanh liếc nhìn thoáng qua 'con rắn' mà Khương Tuệ Tuệ nói, bất đắc dĩ: "Hãy nhìn lại đi, nó không phải là một con rắn, đó là một con thằn lằn bốn chân, đó là một con tắc kè, và nó sẽ không cắn cô đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-192.html.]
Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại và lắc đầu như trống lắc, cảm giác 'con rắn' ở bên cạnh vừa rồi rất chân thật, đến bây giờ tim cô vẫn đập dữ dội nên cô mới không cần nhìn.
"Không, tôi không nhìn nó đâu, thằn lằn cũng là rắn... Anh... Anh nhanh đuổi nó đi đi..." Khương Tuệ Tuệ vùi mặt vào hõm vai Tống Thời Thanh, nhỏ giọng nói đồng thời ôm chặt lấy cổ anh, dáng vẻ nếu không đuổi đi thì cô sẽ không xuống được.
May mắn thay, Tống Thời Thanh có đủ sức mạnh và đủ khỏe để Khương Tuệ Tuệ trèo lên trên người anh.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ khi cô đột nhiên nhảy lên, hai người đều sẽ ngã xuống, làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy.
Tống Thời Thanh không có cách nào khác, chỉ có thể bước lên hai bước để đuổi con thằn lằn bò đi. Anh sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ té xuống khỏi người anh, nên anh thả một tay đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, hai người áp chặt vào nhau, mỗi lần tiến lên một bước, đối với Tống Thời Thanh mà nói, đó là một cực hình.
Trong tiết trời chớm hè, ai nấy đều mặc quần áo mỏng nhẹ, mặc như không mặc, cứ thế ôm nhau thật chặt, giống như ôm nhau một cách thật lòng.
Tống Thời Thanh là một người đàn ông, đây đúng là tuổi mà anh hay bị xúc động.
Cô gái anh thích đang nằm trong vòng tay anh, hương thơm ngọt ngào như sáp trên cơ thể cô tràn ngập trên chóp mũi anh, và hơi nóng của hai người hòa vào nhau, khiến cho cơ thể anh ngày càng nóng hơn.
Một giọt mồ hôi rơi xuống trượt xuống má của Tống Thời Thanh, rơi xuống má của Khương Tuệ Tuệ, trộn lẫn với nước mắt của cô, giống như hai người đang hòa m.á.u thịt vào nhau.
Khương Tuệ Tuệ thực sự đã khóc, cô đã lớn từng này rồi, ngoại trừ lần trước miệng quạ đen với Trương Cúc Hoa, đây vẫn là lần đầu tiên cô lại gần một con rắn như vậy, và đuôi rắn đã leo lên chân cô.