BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 181
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:39:00
Lượt xem: 76
Hơn nữa cô cho rằng không lấy chồng cũng không có gì không tốt, sao nhất định phải giống như đại đa số phụ nữ thời đại này, lấy chồng sớm, sau đó sinh ra một đống con, trở thành một bà thím già mới tốt hay sao?
Đương nhiên là cô không dùng gậy lật thuyền chở người, dù sao thời đại ngày nay người ta không ý thức được việc tránh thai, mang thai là sinh ngay, sau đó sinh ra một đống.
Có người vì thích mà làm, có người vì mang thai mà phải sống, do thời thế gò bó nên không ai cho rằng chuyện này có vấn đề gì.
Cô chỉ muốn nói rằng cách sống của mỗi người khác nhau, kết hôn có chỗ tốt của việc kết hôn, không kết hôn có cái tốt của việc không kết hôn, cô chỉ muốn bày tỏ rằng cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân giống người khác, cảm thấy việc Tạ Phương Hoa hai mươi lăm tuổi mà chưa lấy chồng thì không có gì phải mất mặt hết.
Cô cảm thấy khó khăn của Tạ Phương Hoa là người thân của Tạ Phương Hoa đều đã chết, cô ấy không có người thân nào khác, người trong xã cũng vì hoàn cảnh gia đình mà cố ý tránh mặt cô ấy, có lẽ nhiều lúc cô ấy sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Đối với loại cô đơn này thì cô có cảm giác sâu sắc, trước khi đến thế giới này, cô cũng cảm nhận được loại cô đơn này mỗi ngày.
Tuy cha cô còn sống khỏe mạnh, nhưng có lẽ còn không bằng khi ông ấy không còn nữa, ông ấy thờ ơ không quan tâm đến cô, chỉ quan tâm đến người vợ và đứa con trai út mà ông ấy đã kết hôn sau này.
Cô còn tốt hơn so với Tạ Phương Hoa một chút, bởi vì cô có bạn bè, hơn nữa còn có khá nhiều bạn bè.
Nhưng sự náo nhiệt đi qua, chỉ có lại một mình cô thì càng cảm thấy cô đơn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-181.html.]
Cô cảm thấy rằng cô và Tạ Phương Hoa là đồng bệnh tương liên, vì vậy cô có thể hiểu được những tâm tư của cô ấy. Trong thâm tâm cô, cô đã coi Tạ Phương Hoa như một người bạn rất tốt.
Đương nhiên, Tạ Phương Hoa cũng coi cô là một người bạn tốt, bởi vì là người bạn tốt, cho nên hai người đều không muốn đối phương phải 'chịu thiệt'.
Vì vậy, Tạ Phương Hoa không nhận số tiền mà cô đưa, mà là nói: “Tuệ Tuệ, cô cứ coi như là tôi muốn hợp tác làm ăn lâu dài với cô, tôi cố tình đưa cho cô nhiều hơn một ít, vì vậy hãy lấy một nửa đi. Mặc dù tôi đã dành nhiều thời gian hơn cô để làm, nhưng cô có thể thiết kế quần áo, tôi lại chỉ có thể làm theo những thiết kế mà cô vẽ ra."
Cố Diệp Phi
Khi Tạ Phương Hoa nói chuyện, dáng vẻ rất ung dung thong thả, rõ ràng là người lớn lên ở Giang Châu lại mang theo chút khí chất của cô gái phương nam, tuy không quyến rũ như Khương Tuệ Tuệ nhưng lại rất có ý tứ.
Cô ấy nói: "Nói đến cùng thì nếu không có thiết kế của cô, hai nữ thanh niên trí thức vừa rồi có lẽ đã không đến gặp tôi để may quần áo. Hơn nữa cô lớn lên xinh đẹp, bình thường mặc quần áo do tôi làm, đó chính là một bản hiệu sống sờ sờ. Tuệ Tuệ, cô đừng nghĩ rằng cô không làm nhiều như tôi, hai người chúng ta, chỉ cần thiếu một người là sẽ không thể làm được."
Tạ Phương Hoa mím môi, mỉm cười và đưa tay ra để nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ.
Khương Tuệ Tuệ mỉm cười, cô cũng cầm lấy tay cô ấy.
Cuối cùng cũng gật gật đầu, nhếch đôi môi mỏng, giọng ấm áp nói: “Được, vậy tôi sẽ nghe lời chị.”
Nói đến đây, cô chợt nhớ tới một chuyện hôm qua bản thân đã quên: “Đúng rồi, nhìn tôi mất trí này, tôi suýt chút nữa quên mất một chuyện. Chị Phương Hoa, hôm qua không phải tôi đã đi chợ hay sao? Hai nữ nhân viên phục vụ trong quán cơm quốc doanh nói rằng chiếc váy màu vàng mà tôi mặc rất đẹp, bọn họ cũng muốn may mỗi người một chiếc. Tôi đã nói chờ lần sau đi chợ, chúng ta sẽ đi cùng nhau để đo kích cỡ cho bọn họ.”