BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 152
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:28:33
Lượt xem: 50
Anh lại đi tìm con tem, nhưng bởi vì đã mấy năm không gửi thư nên anh đã không còn tem ở đây nữa rồi.
Anh mở cửa sổ ra, nhìn thấy ông nội mình, vừa hay đang ngồi ở trong sân, bắt chéo hai chân lại, đọc báo với một tư thế rất là nghiêm túc. Ngón tay thon dài vén lên, gõ một vài cái lên cửa sổ:” Ông nội, ở chỗ ông có con tem nào không ạ?”
Ông Tống quay đầu lại nhìn vào Tống Thời Thanh, cho rằng là mình đã nghe nhầm rồi:” Cháu nói cái gì đấy?”
“Có con tem nào không ạ, cháu đang muốn gửi thư.” Tống Thời Thanh lặp lại lời mình vừa nói.
Lần này thì ông Tống đã nghe rõ ràng rồi, vẻ mặt có chút phức tạp mà nhìn vào Tống Thời Thanh, suy đi nghĩ lại một lúc: “Ông nhớ là ở chỗ ông còn có vài con tem, để ông đi lấy cho cháu.”
Tống Thời Thanh lại nói rằng: “Ông chỉ cần nói với cháu rằng ông đã để nó ở đâu, để tự cháu đi lấy là được rồi ạ, lưng của ông bây giờ đang không tốt, nên hạn chế đi lại, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Ông Tống lẩm bẩm vài câu: “Thằng nhóc này, đúng thật là đã xem ông như người tàn phế rồi à, những năm tháng đó, ông ở trên chiến trường, g.i.ế.c những tên lính, thằng oát con như cháu cũng không biết là đang ở đâu nữa.”
Cố Diệp Phi
Đợi đến khi mà Tống Thời Thanh đã biến mất khỏi ở vị trí cửa sổ rồi, đi đến phòng của ông ấy để lấy những con tem, ông ấy lập tức gấp những tờ báo lại, để chúng qua một bên, tháo cái kính lão ra, đặt vào bên trong hộp kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-152.html.]
Dáng người lom khom bước đi vào trong nhà bếp, quay sang nhìn vào bà Tống đang nấu ăn ở đó, nhỏ giọng mà nói: “Này, này, bà à, bà à, bà nghe tôi nói chuyện này với bà này.”
Bà Tống đang nấu món cuối cùng, đang khá là bận rộn, nghe thấy tiếng của ông Tống thì có chút không vui, cứ tưởng rằng ông ấy lại muốn bà gãi ngứa lưng cho ông, không có quay đầu lại mà nói: “Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng ra đi, tôi đang nghe đây.”
Giống như với tất cả các cặp vợ chồng khác vậy, những ngày tháng mà hai vợ chồng chung sống với nhau, thì làm gì mà không có sự cãi vã và cự nự được cơ chứ? Bà Tống là con gái của một gia đình địa chủ, anh trai trong nhà cũng đã từng đi du học qua ở trời Tây, cho nên những gì mà bà ấy tiếp thu thì không phải là những lễ giáo phong kiến gì cả.
Lúc vừa mới kết hôn với ông Tống, cả hai người, một người là con gái nhà địa chủ đã từng được đến trường lớp học tập qua, còn người kia lại là một người đàn ông thô lỗ cọc cằn, không biết chữ, chính vì vậy mà cả hai thường xảy ra những xung đột mâu thuẫn trong cuộc sống.
Nhưng sau đó, khi mà phong trào được nổi lên, gia đình nhà bà Tống là lứa địa chủ và tư bản đầu tiên bị sụp đổ, lúc đó ông Tống cũng chưa từng rời xa bà ấy, còn giúp đỡ khai thông mở rộng rất nhiều mối quan hệ nữa.
Có lần cũng đã từng có người hỏi ông Tống một câu ở trên bàn rượu, rằng có hối hận khi mà cưới con gái của một địa chủ không? Nếu như mà biết rằng xảy ra cớ sự như ngày hôm nay, vậy còn cưới bà ấy nữa không?
Ông ấy uống cạn hết một ly rượu đó, khuôn mặt ửng đỏ hết cả lên, rồi lớn tiếng nói: “Hối hận sao? Tống Thiết Sơn tôi đây, ngay từ nhỏ đã không biết hai chữ hối hận viết ra làm sao rồi! Dù cho phải nhắc đi nhắc lại thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi đây cũng sẽ đến nhà họ Văn để dạm ngỏ, cưới Văn Tú về làm vợ của tôi!”
Ông ấy nổi tiếng là người thích uống rượu, sau khi mà kết hôn với bà Tống xong, bà ấy thường xuyên không cho ông ấy uống rượu, nếu như mà mấy người chiến hữu của ông ấy đến tìm ông ấy đi uống rượu, thì sau khi trở về nhà, bà Tống nhất định sẽ càm ràm một hồi lâu.