BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 151
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:28:13
Lượt xem: 81
Những thứ này được anh mua lúc anh bị bắt đưa về quê, bắt đầu từ ngày đầu tiên anh được đưa xuống Nguyệt Phượng Loan thì đã hạ quyết tâm rồi, mỗi một ngày đều viết một bức thư gửi đến tỉnh, thay ông nội mình khiếu nại, nếu trong tỉnh không được thì đến kinh thành, chỉ cần một ngày nào đó mà bọn họ vẫn chưa quay trở về kinh thành thì anh vẫn cứ tiếp tục viết mãi như thế.
Anh là một người rất có nghị lực, nếu mà đã quyết định làm việc gì rồi thì sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ.
Sau này, về lý do mà không viết nữa là bởi vì ngày hôm đó, nhân viên phát thư cầm theo một cái bọc, rồi đi đến nhà anh, mở cái giỏ ra, bên trong đều là những bức thư, toàn bộ số thư đó đều do chính tay anh viết.
Anh rất là tức giận, giống như là lúc anh thấy nhà mình bị khám xét, bị đập phá cho tả tơi hết một trận, anh túm lấy cổ áo của nhân viên đưa thư rồi chất vấn người đó: Tại sao vậy hả?
Tại sao không gửi số thư của anh đi?
Nhân viên đưa thư cũng hết sức bất đắc dĩ, nói với anh: “Khi mà cậu viết lá thư đầu tiên, đúng là tôi có gửi đi theo như địa chỉ mà cậu ghi, là tỉnh ủy có phải không? Nhưng mà qua mấy ngày sau thì người ta liền gửi trả lại, vì chuyện này, lãnh đạo còn cố tình sắp xếp buổi gặp mặt với tôi, nói với tôi rằng sau này đừng nhận thư của cậu nữa.”
“Tôi không nói với cậu về việc này, là bởi vì sợ cậu chịu không nổi, tôi cũng biết một ít về chuyện của cậu, ông nội của cậu trước kia là một thủ trưởng, giống như cậu đây, một người từ nhỏ đã trưởng thành ở nơi chăn ấm nệm âm, làm sao mà có thể ở một nơi như Nguyệt Lương Loan nhỏ bé này mà chịu khổ được cơ chứ. Nếu tôi nói cho cậu biết rồi, lỡ như cậu chịu không nổi rồi đi làm chuyện khờ dại gì rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-151.html.]
“Chuyện này tôi cũng đã từng nghe nói qua, có một đồng chí nhỏ tuổi kia, giống như cậu bây giờ vậy, cũng là bị tịch thu nhà cửa tài sản, bị đưa về vùng nông thôn như thế, cậu ta không chịu nổi, liền ngậm một viên chì trong miệng rồi nuốt xuống. Khoảng một thời gian sau, bởi vì bị nhiễm độc từ chì, đều đã ăn mòn cả thực quản và dạ dày, sau này có cứu được hay không thì bản thân tôi cũng không rõ nữa.”
Cố Diệp Phi
“Bây giờ tôi đưa số thư này qua đây cho cậu, là bởi vì cậu cũng đã ở đây hơn một năm rồi, đều quen cả rồi, sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn nữa. Hơn một năm trở lại đây, toàn bộ những lá thư mà cậu viết đều nằm ở đây hết, cậu giữ lại đi, coi như là làm kỷ niệm cho mình vậy, sau này đừng viết những loại thư như thế nữa.”
Một năm lẻ ba tháng lẻ mười lăm ngày, tổng cộng có bốn trăm bảy mươi mốt bức thư.
Tống Thời Thanh không nói một lời nào cả, lặng lẽ tiễn nhân viên đưa thư ra về, nhưng mà kể từ ngày hôm đó, đúng thật là cũng không viết một lá thư nào nữa rồi, thậm chí ngay cả chiếc hộc bàn của bàn học cũng không có mở ra.
Bây giờ anh mở nó ra, cũng bởi vì anh muốn thử một lần, vì Khương Tuệ Tuệ mà thử thêm một lần nữa.
Anh trải các tờ giấy viết thư ra, lấy từ trong ngăn kéo hộc tủ ra một cây bút máy hiệu Parker mà anh đã cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo, cây bút máy này là vào lần sinh nhật thứ mười lăm tuổi của anh, cha anh đã tặng nó cho anh, từ trước đến nay anh đều không nỡ lấy ra dùng, cũng đã trải qua ngần ấy năm như vậy rồi, mà cây bút vẫn mới toanh như vậy.
Đầu bút khá nhọn, chạm vào giấy viết thư, lúc viết thì phát ra tiếng sột soạt, nghe rất là thích, phảng phất khiến anh nhớ lại những năm tháng mà anh còn ngồi học trên ghế nhà trường.
Sau khi mà đã viết xong, anh hong cho khô tờ giấy, đợi sau khi mực đã khô, lại tiếp tục gấp ngay ngắn bức thư lại, rồi cho vào trong phong thư.