Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 146

Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:57:38
Lượt xem: 97

Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần mà Khương Vệ Quân nhớ đến những việc này, trong lòng đều cảm thấy bản thân mình rất là đáng trách.

Hắn đã tận mắt thấy đứa em gái rất là nhỏ bé của mình, chỉ mới nhỏ bé như vậy, ngay cả trong Công Xã, khi mà con dê cái đẻ con dê con ra, con dê con đó còn lớn hơn cả em gái mình.

Những đứa trẻ trong đại đội đều biết hết cả, Khương Vệ Quân có đứa em gái không nuôi được, sớm muộn gì cũng chết, mỗi khi mà nhìn thấy Khương Vệ Quân, thì đều sẽ hát bài đồng d.a.o do chính mình bịa ra cho hắn ta nghe, từng câu từng chữ trong bài đồng dao, không có một lời nào là tốt cả.

Bởi vì việc này mà hắn ta đã đánh nhau với người ta rất nhiều lần rồi. Sau này, khi mà lớn lên, ở trong trường lớp, từ trước đến nay đều bảo vệ cho em gái mình, nếu có ai mà dám nói xấu về em gái mình, hắn hận không thể không đánh cho người đó một trận.

Lúc đó, nhà họ Lâm hủy hôn, người mà tức nhất chính là hai vợ chồng bọn họ.

Khương Vệ Quân nhân lúc trời tối mà chạy đi xô ngã bức tường của nhà họ Lâm, lại đạp c.h.ế.t hết số cây giống của nhà chú hắn là Khương Đắc Lợi, Lưu Ái Đệ gặp ai cũng đều chửi mắng Khương Thúy Thúy và đám người nhà họ Lâm cả, vì chuyện này, xém chút nữa thì Trương Cúc Hoa đã ra tay đánh nhau với Triệu Anh rồi.

Mà Khương Vệ Quân bởi vì tự trách tội lỗi của mình, cho nên mới cố tình né tránh chuyện này, Lý Tú Cầm thì có Khương Vệ Quốc giải thích cho cô ấy hiểu tại sao mà gia đình lại sủng ái em gái như vậy, nhưng mà Lưu Ái Đệ từ trước đến nay đều chưa từng nghe qua câu chuyện này.

Lúc này, khi nghe thấy toàn bộ câu chuyện từ Phương Quế Chi, cô ta nhất thời không nói nên lời nào.

Có hơi sững sờ một chút, cô ta không nói câu nào cả, lại tiếp tục mà giặt quần áo.

Cố Diệp Phi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-146.html.]

Về phần của Khương Vệ Quân, sau khi mà nghe thấy Phương Quế Chi nhắc tới chuyện cũ, cảm giác tội lỗi dâng tràn trong lòng, quay sang nhìn thấy dáng vẻ có chút bàng hoàng sững sốt của Khương Tuệ Tuệ, quay người đi ra ngoài sân, chắc là đang muốn yên tĩnh một chút.

Còn về phía Khương Tuệ Tuệ, đây là lần đầu tiên mà cô nghe thấy được chuyện này.

Bởi vì nhân vật chính trong sách chỉ có mỗi mình Tống Thời Thanh mà thôi, cho nên trong lúc mà tác giả sáng tác, cốt truyện đều xoay quanh Tống Thời Thanh.

Thân là một gia tộc tựa bia đỡ đạn như nhà họ Khương đây, những bối cảnh sâu sắc như vậy, vốn dĩ là không được đề cập đến trong cốt truyện.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng, sau khi mà cô nghe xong những lời nói của Phương Quế Chi, cảm xúc trong lòng trở nên rất là sâu sắc.

Những năm tháng này, đại đa số đều là do sinh non mà không sống nổi, hoặc là trực tiếp vứt bỏ luôn, chôn lấp trẻ sơ sinh. Ngay cả ở tiếp nối những thế hệ sau, những đứa trẻ sinh non còn không có khả năng sống sót, còn chưa nói đến việc bây giờ ngay cả lồng ấp còn không có, vật tư y tế lại lạc hậu như vậy.

Những lời nói của Phương Quế Chi đều chỉ nói về một khía cạnh nhỏ của vấn đề này, còn chưa nói đến việc, vào thời điểm đó, biết bao nhiêu là ngày đêm lo lắng, như ngàn cân treo sợi tóc, quan tâm chăm sóc hết mình.

Cô nhìn thấy Phương Quế Chi, người đang cố gắng kìm nén nỗi buồn, cảm xúc của mình, cúi đầu thấp xuống để lặt rau cũng để che đậy cho chính mình, Phương Quế Chi tiến đến ôm chặt lấy cô vào lòng, cô tựa vào bả vai của Phương Quế Chi, tuy rằng không nói một lời nào, nhưng mà giờ phút này, sự im lặng còn vô giá hơn nhiều so với lời nói.

Mà Phương Quế Chi cũng hiểu được ý của đứa con gái mình, dang tay ra vỗ nhẹ vào lưng của cô.

Sau khi mà đã dỗ Phương Quế Chi xong, Khương Tuệ Tuệ nhìn vào bà ấy mà nói: “Mẹ, con đi ra ngoài xem anh hai thế nào.”

Loading...