BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 145
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:57:15
Lượt xem: 99
Mới chỉ hai cân mà thôi, cánh tay của con bé chỉ lớn bằng ngón tay của mẹ, tất cả mọi người, bao gồm cả bác sĩ, đều nói rằng đứa bé này không nuôi lớn được đâu, có người còn khuyên mẹ rằng, nên bỏ đứa trẻ này đi, hoặc là đem chôn lấp nó, sợ rằng để mẹ nuôi nấng một thời gian, có cảm tình rồi, sau đó lại c.h.ế.t đi thì sẽ càng đau khổ hơn.”
“Nhưng mà con nói đi, mẹ có thể làm như thế sao? Đây là con gái của mẹ, là cốt nhục của chính bản thân mình. Con bé đã kiên cường như vậy rồi, còn sống mà đi đến với thế giới này, mẹ là một người làm mẹ, sao mà lại không thử chứ hả, liền không cần nó nữa rồi sao? Mẹ không nghe bất kỳ lời nói nào của ai cả, nhất quyết phải giữ Tuệ Tuệ ở lại, không ai giúp mẹ thì cũng chẳng sao cả, một mình mẹ cắn răng chịu đựng, cũng phải nuôi nấng cho thật tốt con gái của mẹ, nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”
“Không phải là con cảm thấy mẹ thiên vị, lúc nào cũng để số trứng gà ở nhà cho Tuệ Tuệ ăn sao? Phải, đây chính là quy tắc do cả gia đình chúng ta đặt ra, phàm là trong nhà có thứ gì tốt thì cũng đều phải chừa cho con bé, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Nếu mà con không tin thì cứ đi mà hỏi Vệ Quận, có phải là có chuyện này hay không.”
Đừng chỉ thấy mỗi khi mà Phương Quế Chi nhắc đến chuyện này, khuôn mặt không một chút biểu cảm đau khổ nào, nhưng thật ra thì khóe mắt đã ửng đỏ lên hết cả rồi.
Mỗi lần mà nhớ lại chuyện này, bà ấy đều không kìm được nước mắt của mình mà muốn khóc. Nói ra thì rất là dễ, nhưng khi mà thật sự trải qua khoảng thời gian đó, thật sự là có bao nhiêu gian khó thì chỉ có một mình bà ấy mới hiểu rõ được mà thôi.
Lúc đó, Khương Đắc Thắng đã đi làm ở đội vận chuyển rồi, muốn kiếm tiền thì phải làm việc, vậy thì cần phải mười ngày hoặc tầm nửa tháng mới có thể trở về nhà một đợt, mỗi lần sau khi quay trở về nhà đều muốn có thể đánh một giấc thật ngon, có thể giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
Nhưng mà những thời gian còn lại thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-145.html.]
Vào thời đại đó, người ta không có kế hoạch sinh con, những đứa trẻ nhà họ Khương có số tuổi cách nhau rất là gần, chỉ có Khương Vệ Quân và Khương Tuệ Tuệ có tuổi tác cách nhau xa được một tí, cách nhau ba tuổi.
Còn ba đứa trẻ còn lại, chỉ cách nhau mỗi người một tuổi mà thôi, lúc đó, Khương Vệ Quốc là lớn nhất, cũng chỉ mới có sáu tuổi mà thôi, cũng đang là tuổi ăn chơi quậy phá.
Phương Quế Chi cần phải chăm nom cho ba đứa con của mình, ngay cả cơ hội nằm than thở cũng không có, mỗi ngày đều phải quay cuồng với công việc hết cả.
May mắn thay, Tuệ Tuệ là một đứa con gái rất là kiên cường, không phụ kỳ vọng của bà ấy, cô lớn lên một cách thuận lợi. Tuy nói rằng từ nhỏ thì đã thấp bé hơn so với các bạn bè cùng trang lứa, nhưng bởi vì câu nói của bà ấy, “trong nhà có đồ ăn ngon gì cũng đều phải chừa cho em gái”, cộng thêm công việc của Khương Đắc Thắng, chốc chốc đều có thể mua một thùng sữa bột, sau khi mà Khương Tuệ Tuệ trưởng thành tới lúc mười tuổi, cô đã trông giống như những đứa trẻ bình thường rồi.
Nhưng mà gia đình nhà họ Khương vẫn không thay đổi chút gì, tất cả mọi người đều quen với việc yêu thương và sủng ái đứa em gái nhỏ nhất nhà, cho nên sau khi mà Khương Tuệ Tuệ trưởng thành, cô cũng vẫn duy trì thói quen mỗi một ngày sẽ phải ăn một quả trứng gà.
Đây là chuyện mà tất cả mọi người nhà họ Khương đều đồng ý cả, từ trước đến nay, bọn họ đều không cảm thấy việc này có gì là không tốt cả.
Cố Diệp Phi
Chỉ vì chuyện này mà Khương Vệ Quân, đứa bé có trái tim nhỏ bé đã chịu sự đả kích rất lớn, sau này, Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng có kể lại với con mình, lúc đó hắn ta vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cha mẹ sẽ không vì chuyện này mà trách cứ gì hắn ta cả.