BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 137
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:54:04
Lượt xem: 62
Nhưng những người đó liều mạng ngăn cản, lại chính là người trước đó bắt chuyện trước: "Bạn học cũ đừng đi, dù sao cũng phải chào hỏi một câu đúng không? Hay là anh cho rằng chúng tôi không xứng để nói chuyện cùng với anh?"
Nói xong lại nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đang cau mày với vẻ mặt không hài lòng, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được mà nói một câu: "Tiểu đồng chí, cô lớn lên xinh đẹp như thế, tại sao cô lại muốn ở bên một người là con của kẻ phản loạn vậy? Không bằng đi theo tôi đi."
Ngay khi những lời này vừa được nói ra, Khương Tuệ Tuệ quả thật cảm thấy mình như đang nghe được những trò đùa thật là mắc cười, cô khẽ đảo qua lại đôi mắt xinh đẹp của mình, rồi “Hừm” một tiếng.
Vừa đang định dùng cái miệng quạ này của mình, dùng hệ thống đối đáp hết sức là cực phẩm của mình, để dạy dỗ cho tên này một bài học.
Nhưng vừa ngay sau đó, người tên Tống Thời Thanh, vốn dĩ là đang đứng ở kế bên cô, bước vài bước thì đã đi đến bên cái người có cái miệng bẩn thỉu kia, đánh cho một cú, khiến cho người đó ngã nhoài xuống nền đất.
Cố Diệp Phi
Tống Thời Thanh ra tay đánh rất là mạnh, tên kia còn chưa kịp trở tay, lại bị Tống Thời Thanh túm lấy cổ áo, lại thêm một cú đ.ấ.m nữa, đ.ấ.m thẳng vào ngay sống mũi của hắn, nghiến răng keng két: “Với mày thì sao? Mày xứng sao?”
Bọn họ chế nhạo anh, anh có thể nhẫn nhịn được. Nhưng dùng những lời nói hạ lưu vô sỉ bẩn thỉu này để trêu chọc Khương Tuệ Tuệ, anh không tài nào nuốt cho trôi đi được.
Khuôn mặt anh nghiệm nghị, vẻ mặt lạnh lùng như băng. Xoắn tay áo lên, lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh gân guốc. Lúc còn ở thời đi học, bọn chúng đã đánh không lại anh rồi, càng không cần phải nói đến việc anh đã ra sức rèn luyện ở Nguyệt Phượng Loan hết vài năm nữa.
Tên đó bị Tống Thời Thanh đ.ấ.m cho vài cú, không còn chút sức lực nào để chống trả, cứ như là một con ch.ó c.h.ế.t vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-137.html.]
Giọng điệu của Tống Thời Thanh vang lên một cách lạnh lùng: “Hầu Tương Bình, tao sớm đã cảnh cáo mày rồi, đừng có mà chọc tao.”
Ba tên còn lại nhìn thấy thì rất là hoảng hốt, nhanh chóng qua bên đó giúp đỡ một tay.
Trong lòng của Khương Tuệ Tuệ có chút lo lắng, một mình Tống Thời Thanh thì dư sức ra tay đánh lại tên Hầu Tương Bình, nhưng bây giờ là bốn người lên cùng một lúc, chắc là khó có thể đánh lại được rồi.
Cô cũng không thể nào lên đó phụ giúp được gì, cô chân yếu tay mềm như vậy, giúp đỡ thì cũng chỉ là gây thêm sự rắc rối mà thôi.
Nhưng mà không sao cả, cô còn có cái miệng quạ đen này, một hệ thống đối đáp hết sức là cực phẩm. Mấy tên này, tuy là không giống như Hầu Tương Bình khi nói ra những lời trêu chọc cô, nhưng cũng xem như là kẻ địch của cô rồi.
Cô thầm lẩm bẩm một câu gì đó trong lòng mình, sau đó liền nín một hơi thật mạnh, nhìn chằm chằm vào đám người đó.
Trải qua một cơn mưa, trên bề mặt còn đọng lại một vài hố nước, chỉ nhìn thấy một gã đang sắp xông lên phía trước, té nhoài một cái vào trong hố nước đó, một vài giọt nước văng lên tung tóe, xoạt chân một cái, khuôn mặt trở nên hết sức là dữ tợn, sau đó toàn thân liền bị ngã ngửa ra phía sau.
Đây vẫn còn chưa xong, trong lúc mà hắn ta bị ngã xuống, vừa lúc hai tên phía sau lại xông lên, “Phịch” một tiếng, cả ba người, người này thì ngã vào người kia, người kia lại ngã vào người này, cả một đám tụm lại.
“Phụt…” Khương Tuệ Tuệ không nhịn được mà bật cười thành tiếng, trong mắt tỏ ra vẻ nghịch ngợm. Vừa lúc nãy, cô chỉ mới nói một câu thôi, mà lại khiến cho bọn chúng té nhoài xuống dưới đất, không còn cách nào khác mà đi giúp đỡ Hầu Tương Bình. Nhưng cũng chả hiểu sao mà lại có cách té như này được cơ chứ.
Hầu Tương Bình vẫn còn đang đợi mọi người đến giúp đỡ mình, kết quả là toàn bộ đều bị ngã nhoài xuống đất, giận đến mức suýt chút nữa là muốn tắt thở luôn.