BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 132
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:52:21
Lượt xem: 91
Câu nói cuối cùng giống như một tấm bùa hộ mệnh, Lâm Hồng Binh lập tức hoàn hồn, trong mắt hiện lên một tia oán hận, và hắn ta nhắc nhở bản thân một lần nữa rằng Khương Thúy Thúy là một người phụ nữ không tốt.
Trên thực tế, hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình, hắn ta đã từ hôn với Khương Tuệ Tuệ và sắp kết hôn với Khương Thúy Thúy. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt hắn ta đều sẽ không nhịn được mà nhìn theo cô.
Nghĩ đến hai người bọn họ khi còn nhỏ, hắn ta đã nghĩ vô số lần, nếu như Khương Tuệ Tuệ không mập mờ cùng với người đàn ông khác, có lẽ bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi.
Hắn ta cau mày và cảnh cáo bản thân không được nghĩ về Khương Tuệ Tuệ nữa, hắn ta không nên là một người suy nghĩ về hai người như vậy.
"Thúy Thúy, đừng lo lắng, sau này anh sẽ chỉ đối xử tốt với em." Lâm Hồng Binh nói.
Khương Thúy Thúy sau khi nghe điều này thì trong lòng cảm thấy rất hài lòng: "Vậy còn giày cưới của em thì sao, đôi giày em thích đã được chị Tuệ Tuệ mua, chị Tuệ Tuệ cũng thật là, chị ấy chưa kết hôn, vậy mà chị ấy vẫn muốn mua giày... Chẳng lẽ chị ấy cố ý muốn tranh chấp cùng với em hay sao..."
Cố Diệp Phi
Nói xong lại thở dài: "Ôi, quên đi, từ nhỏ em đã không tranh được với chị ấy nên cũng quen rồi."
Lâm Hồng Binh càng cảm thấy đau lòng hơn khi nghe điều đó. Từ trước kia Khương Tuệ Tuệ luôn là người duy nhất mà hắn ta thấy, bỏ qua Khương Thúy Thúy, hắn ta không ngờ rằng cô ta sẽ phải chịu nhiều bất bình như vậy khi ở bên Khương Tuệ Tuệ.
Hắn ta an ủi: “Không sao, chúng ta lại chọn đôi khác để mua đi.”
Kết quả là dù bọn họ có hỏi đôi giày da cừu màu hoa mai có cỡ nào khác không, hay đôi giày kia giá bao nhiêu, nhân viên phục vụ cũng chỉ nói được hai câu.
“Không có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-132.html.]
“Không bán!”
Lâm Hồng Binh và Khương Thúy Thúy tức giận không thèm ghé thăm hợp tác xã cung ứng và tiếp thị nữa, Lâm Hồng Binh lôi kéo Khương Thúy Thúy rời đi, nói rằng hắn ta sẽ đưa cô ta đến cửa hàng bách hóa để mua. Loại mà hợp tác xã cung ứng và tiếp thị này bán đều là đồ bị hỏng, thích thì bán mà không thích thì thôi!
Khi bọn họ đi đến cửa, bọn họ nhận ra rằng Khương Tuệ Tuệ vẫn chưa có rời đi.
Không phải Khương Tuệ Tuệ cố ý đợi hai người bọn họ, mà là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thực sự không ngờ thời tiết ở Giang Châu lại kỳ lạ như vậy, trời vẫn nắng không mây, chẳng qua là đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua một đôi giày, sau khi mua xong bên ngoài trời bắt đầu mưa to.
Mưa đến nhanh và nặng hạt, nếu bước vào mùa mưa mà không có ô, chắc chắn sẽ bị nước mưa hắt ướt như một con gà rơi vào nồi.
Không phải trước đó cô không định mua ô, nhưng khi đến quầy bán ô hỏi, cô mới biết ô của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đã được bán hết sạch, chưa có hàng nhập về.
Đúng vậy, sau mùa xuân ở Giang Châu trời không mưa nhiều, cho nên hàng năm sau khi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thanh lý hàng tồn kho thì sẽ nhập hàng định kỳ vào, nếu không ô dù để lâu sẽ bị hỏng.
Không biết hôm nay có chuyện gì mà lại mưa to như thế.
Trời trở gió, xen lẫn với cái ẩm ướt của mưa, gió lạnh thổi qua khiến người ta có chút lành lạnh. Ba người đứng cùng một chỗ, Khương Tuệ Tuệ cố ý đứng cách bọn họ xa ra một chút.
Khương Thúy Thúy rùng mình một cái, đỏ mặt và nhỏ giọng nói: "Anh Hồng Binh, em lạnh..."
"Không có sao đâu, để anh che cho em." Lâm Hồng Binh vội vàng đưa tay ôm lấy Khương Thúy Thúy, nhưng đôi mắt hắn ta khi nói chuyện lại rơi xuống trên cơ thể của Khương Tuệ Tuệ.
Vì Khương Thúy Thúy làm việc quá nhiều vào các ngày trong tuần nên tay cô ta nổi đầy vết chai sạn, sờ vào rất sần sùi. Nhưng Khương Tuệ Tuệ thì khác, cô đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối trước trán bị gió thổi tung, rồi ghim nó ra phía lưng. Đôi bàn tay ấy mảnh khảnh như ống củ hành, da trắng trắng lại vô cùng mịn màng.