BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 105
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:49:45
Lượt xem: 118
Khi Khương Tuệ Tuệ đến lần trước, ông nội Tống đã ngủ say, vì vậy đây coi như là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.
Chỉ là ông nội Tống cũng nghe bà nội Tống nói về Khương Tuệ Tuệ, có vẻ như Tống Thời Thanh thích cô gái này thì phải? Nhưng bà của anh nói rằng bà ấy chỉ tự mình đoán và bà ấy không chắc chắn lắm. Nhưng bà ấy lại nói thêm vài câu, biểu thị rất thích cô gái nhỏ này, nếu như hai đứa nhỏ có thể thành đôi, trong lòng bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Ông nội Tống là một người quân nhân, mặc dù ông ấy đã nghỉ hưu trước khi bị phái xuống, nhưng ông ấy đã trải qua vạn dặm trường chinh chiến đấu.
Những người lính thế hệ của bọn họ nam tính hơn đàn ông ngày nay một chút, nói thế nào nhỉ, thường có quan niệm rằng đàn ông sẽ làm mọi việc và phụ nữ không nên can thiệp.
Hơn nữa, ông nội Tống trước khi được đến học viện quân sự để học thêm sau giải phóng, ông ấy cũng không biết được mấy con chữ. Cộng tất cả những điều kiện này lại với nhau, bất kể nhìn như thế nào, ông nội Tống phải là một ông già độc tài, rất khó tính và nóng nảy, nhưng ông nội Tống không phải là người như vậy.
Nói cách khác, chính vì kết hôn với bà nội Tống mà ông ấy đã bỏ được rất nhiều tật xấu và tuân thủ nghiêm ngặt những “quy tắc” mà bà nội Tống đặt ra cho mình, vợ chồng ở bên nhau mấy chục năm trời vẫn vậy. Bây giờ, ông nội Tống thậm chí còn không giống như khi ông ấy còn là một người quân nhân.
Bây giờ anh không chỉ biết đọc, mà còn thích đọc báo.
Nếu đổi thành trước đây, những hành vi này sẽ là thứ mà ông ấy gọi là "tật xấu của chủ nghĩa tư bản".
Khương Tuệ Tuệ ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông ơi, đúng rồi, đây là thứ mà mẹ cháu bảo cháu mang sang cho ông, trà Long Tỉnh Tây Hồ ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-105.html.]
Ông nội Tống thích cô bé miệng ngọt ngào này, nhưng lá trà thì sẽ không nhận.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ nói: "Ông nội, ông nhận lấy nó đi. Người trong gia đình chúng cháu không có thói quen uống trà. Loại trà này hình như là trà Long Tỉnh chính hiệu do đồ đệ của cha cháu gửi đến từ Hàng Châu, để nó ở trong nhà chúng cháu thì thật là lãng phí, trà ngon phải dành cho những người hiểu trà mới là đích đến thực sự của nó."
Trên thực tế, loại trà Long Tỉnh Tây Hồ này hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của Khương Tuệ Tuệ, nhưng ở thời điểm này, xem ra là rất ngon, vì vậy nên cô nói 'trà ngon' cũng không ngoa chút nào.
Cố Diệp Phi
Đã nói đến như vậy rồi, ông nội Tống không nhận cũng không được.
Ngay khi bà nội Tống rót nước xong và ra ngoài, Khương Tuệ Tuệ lại mở hộp cơm nhôm, quen cửa quen nẻo đi đến bếp và lấy một đôi đũa rồi đưa cho bà nội Tống: "Bà nội, đây là rau và thịt kho mận khô do cháu làm, bà nhanh ăn thử xem có ngon không ạ?"
Bà nội Tống không chịu nhận, Khương Tuệ Tuệ gắp một miếng rồi đút vào miệng bà Tống, nói: "Hôm qua Tống Thời Thanh đã gửi nhiều thịt trâu như vậy cho gia đình chúng cháu, ông bà, hai người lại nói ngược, cháu mang sang đây có chút ít đồ, nếu nói xấu hổ thì cháu mới là người phải xấu hổ mới đúng, dù sao thì thịt cũng là của mọi người nên mọi người cứ ăn đi.”
Nói xong lại bĩu môi, cố ý làm nũng: “Đây là do cháu bận rộn rất lâu mới nấu được, nấu lâu lắm rồi, chỉ vì muốn ông bà ăn xong có thể khen một tiếng, hai người cứ ăn đi ạ.”
Bà nội Tống làm sao có thể từ chối được nữa? Nhanh chóng cắn một miếng, lập tức sững sờ ngây ngẩn cả người.
Bà nội Tống hồi đó cũng là tiểu thư nhà giàu có, bà ấy không theo đuổi thịt mỡ như những người khác nên bà ấy có hơi sợ khi nhìn thấy mỡ trên bụng.
Không ngờ đến ăn vào miệng lại không thấy ngấy chút nào, ngược lại thịt mỡ tan trong miệng, vị đậm đà, thịt nạc thơm mềm.