Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 676: Kẻ thua cuộc, mới ôm hận đố kỵ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:12:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Nhiễm hiếm khi thấy Huyền Sở tỏ hứng thú với một môn tà thuật, bèn tò mò hỏi: "Ngươi đây là tà thuật gì ?"

 

"Nếu đoán sai, đây là tà thuật ghi chép trong một quyển cấm thư thất lạc của Thiên Đạo Thôn năm xưa. Một khi luyện thành, sẽ trăm điều bất kỵ, thậm chí thể nuốt chửng vạn vật sinh linh, kể cả những sinh linh cường đại trời đất dung dưỡng."

 

Vân Nhiễm từng nghĩ tà thuật đó chút lai lịch, nhưng ngờ lai lịch lớn đến . Nàng lập tức nén mà hít một khí lạnh: "Không chứ, nghịch thiên đến thế ư!!!"

 

Nghĩ đến việc lúc đó nàng ở gần những cái vò đến , Vân Nhiễm bỗng chốc rợn hết da gà, chẳng lẽ nàng suýt nữa nuốt chửng ?

 

Huyền Sở Vân Nhiễm rõ ràng kinh sợ, bổ sung : "Tuy nhiên, luyện thành nó khó, trong quá trình luyện chế, yêu cầu vô cùng khắt khe. Điều mấu chốt nhất là, đại thành, bước cuối cùng chính là hiến tế linh hồn của chính luyện chế. Những cái vò mà ngươi thấy đó, đều là những sản phẩm phế phẩm, mức độ nguy hiểm hạn."

 

Thế nhưng, điều chẳng an ủi Vân Nhiễm chút nào, ngược còn khiến nàng chút u oán . Huyền Sở cũng , khi đối diện với ánh mắt của Vân Nhiễm, cảm thấy chột một cách khó hiểu. Quả nhiên, dự cảm của sai, giọng oán trách của Vân Nhiễm vang lên.

 

"Hay lắm, các ngươi Thiên Đạo Thôn rốt cuộc là ! Một quyển cấm thư quan trọng đến mà cũng thất lạc! Ngươi những quái vật trong vò đều luyện chế từ gì ? Toàn bộ đều là linh hồn của Huyền môn!"

 

Nói đến chỗ kích động, Vân Nhiễm liền bật dậy, hai tay chống nạnh.

 

"Là , tiêu hao vô công đức, mở cánh cửa quỷ giới, đưa họ trở về luân hồi!"

 

Ban đầu khi nàng giúp những đó, vốn dĩ hề ý định đòi hỏi bất kỳ sự báo đáp nào, chỉ thuận tay giúp đỡ đồng đạo mà thôi. Còn bây giờ, nàng truy cứu trách nhiệm! Phải tìm Thiên Đạo Thôn mà đòi gấp đôi, ai bảo họ bảo quản bất lợi chứ.

 

Vừa Vân Nhiễm , Huyền Sở liền hiểu ý nàng: "Những tổn thất của ngươi, Thiên Đạo Thôn sẽ chịu trách nhiệm."

 

Vân Nhiễm thấy Huyền Sở thức thời như , lập tức thu vẻ mặt kích động lúc .

 

"Yên tâm, chúng nhà, khi bắt Dung Cô, nhất định sẽ hết lòng hết sức!"

 

Mèo con Kute

Huyền Sở: ...

 

Ngàn vạn lời , đều Huyền Sở kìm nén xuống, thật sự nên gì về Vân Nhiễm cho . Im lặng vài giây, mới : "Trời tối , ngươi hãy nghỉ ngơi sớm ."

 

Cho đến cuối cùng, Huyền Sở vẫn giải thích, rằng Thiên Đạo Thôn của họ vô dụng. Mà là năm xưa khi quyển cấm thư đó thất lạc, chính là lúc Huyền môn đại loạn mới dẹp yên. Người Thiên Đạo Thôn cũng tham gia dẹp loạn, kẻ thừa lúc nghỉ ngơi dưỡng sức mà bất ngờ tập kích. Cuối cùng, mười vị trưởng lão của Thiên Đạo Thôn, thậm chí còn tử trận chỉ còn ba .

 

Đây là một đoạn sử nhục nhã Thiên Đạo Thôn ghi chép suốt ba quyển sách, việc tìm quyển cấm thư đó trở thành nhiệm vụ thiết yếu của những Thiên Đạo Thôn đời .

 

Đêm đến, Vân Nhiễm ngủ mơ màng, chợt cảm thấy thể lạnh, kéo chăn nhưng sờ tới .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-676-ke-thua-cuoc-moi-om-han-do-ky.html.]

Một tiếng "tách", là âm thanh công tắc bật. Ánh sáng mạnh chiếu mắt Vân Nhiễm, nàng theo phản xạ nhắm , thích nghi một lúc lâu, nàng mới mở mắt .

 

Vừa mở mắt, nàng thấy đang sàn nhà cứng ngắc. Đồng thời, nơi chóp mũi nàng, còn vương vấn một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.

 

"Ồ, tỉnh ~"

 

Theo hướng âm thanh, Vân Nhiễm thấy Dung Cô, và một nữ nhân trẻ tuổi đang treo lơ lửng, rõ sống chết. Mùi m.á.u tanh đó, chính là từ nữ nhân trẻ tuổi đang treo truyền đến.

 

Nàng mặc một chiếc váy hai dây bó sát, tóc tai bù xù, rõ mặt, nhưng nàng vết thương, ngừng rỉ máu.

 

Không sàn quá lâu , Vân Nhiễm chỉ cảm thấy đau nhức. Đây chính là cái khổ của kẻ quen đệm mấy triệu mỗi ngày, nay đột nhiên chịu khổ mà chịu nổi.

 

"Khụ~"

 

Vân Nhiễm dùng tay xoa xoa lưng và eo đang khó chịu, chậm rãi dậy. Trên mặt hề chút hoảng loạn nào, thậm chí một chút căng thẳng cũng . ngữ khí nên lời: "Không chứ, nửa đêm , ngươi đưa đến đây thì thôi . Lại còn để ngủ sàn, ngay cả một tấm chăn cũng cho, đường đường là thiên kim tiểu thư, thể yếu ớt, quý giá đấy nhé."

 

Dung Cô thấy Vân Nhiễm đến nước mà vẫn hề chút tự giác của kẻ bắt, còn đang khoe khoang sự ưu việt của phận thiên kim tiểu thư. Vẻ mặt nàng lập tức sa sầm.

 

Trước khi gặp Vân Nhiễm, Dung Cô tự thấy là kẻ ham vật chất, thậm chí nàng còn nghĩ những thuật pháp tu luyện là hại . Nàng chỉ là đang cực đoan theo đuổi sức mạnh cường đại mà thôi, những kẻ lấy danh nghĩa trừ hại mà hành động, đều là những kẻ cản trở nàng. Cuối cùng, những kẻ đó đều nhường đường cho sự theo đuổi của nàng .

 

Những cảm xúc như ghen tị, oán hận, bao giờ xứng đáng xuất hiện trong tâm trí nàng , bởi lẽ, nàng từng thua cuộc. Chỉ kẻ thua cuộc mới oán hận, ghen tị.

 

Thế nhưng, từ khi gặp Vân Nhiễm, nàng liên tục thất bại, cứ như thể Vân Nhiễm chính là đối thủ hảo mà trời cao đặc biệt an bài cho nàng. Thiên tư thông tuệ, dung mạo tuyệt sắc, xuất hào môn, tiền đồ xán lạn, bạn bè đông đảo...

 

Những điều , đều khoét sâu tử huyệt của Dung Cô, nàng cứ như một bản đối lập của Vân Nhiễm . Lần đầu tiên, Dung Cô thấu hiểu sâu sắc thế nào là ghen tị. Bởi , nàng còn giữ thái độ thanh cao độc hành hiệp nữa, nàng bất chấp thủ đoạn để vươn lên, chỉ kẻ chiến thắng mới tư cách định quy tắc, định nghĩa vạn vật.

 

Vân Nhiễm trơ mắt sắc mặt Dung Cô càng lúc càng tối sầm, đương nhiên, nàng hề suy xét liệu những lời chọc tức Dung Cô . Nàng tự dậy, vặn vẹo thể một chút, ánh mắt lướt qua đang treo. Rồi mới tiếp tục mở miệng: "Nói xem, ngươi gì? Với , là ai, cứ thế toạc hoác mà treo ở đây, cũng may gan lớn, đổi thành kẻ nhát gan khác, e là sợ hãi vỡ mật ."

 

Dung Cô lập tức trả lời câu hỏi của Vân Nhiễm. Mà là một câu: "Ngươi , ngươi thật sự đáng ghét ?"

 

Vân Nhiễm: ... Không chứ, nàng đáng ghét chỗ nào cơ? Nhiều thích nàng đến mà, đây rõ ràng là sự vu khống trắng trợn!

 

Vân Nhiễm vốn dĩ chẳng hiểu thế nào là tự giày vò nội tâm, thế nào là tự kiểm điểm, nàng trực tiếp lắc đầu: "Không hề!"

 

Lần , Dung Cô nàng chọc tức đến bật . nàng nhanh bình tĩnh , lạnh lùng liếc một cái: "Lần , khi chọn một trong hai, ngươi nỡ nhường cơ hội sống cho kẻ khác ?"

 

Lại một tiếng "tách". Dung Cô ngay mắt Vân Nhiễm, cứ thế mà biến mất một cách sống động. Vân Nhiễm khẽ nhíu mày, tiến lên vài bước, đó mới hiểu rõ, Dung Cô thấy ban nãy, chẳng qua chỉ là một đạo ảo ảnh mà thôi. Vân Nhiễm chán nản trợn trắng mắt: "Cái gì mà chọn một trong hai, bệnh !"

Loading...