Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 59: Bệnh nhân nên có đặc quyền ---

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:59:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Uyển cứng , nàng và Vân Cảnh Dương tuy là cùng cha , nhưng nàng sợ vị đại ca đến tận xương tủy. Tuy nhiên, khi đầu Vân Cảnh Dương, mặt nàng tràn ngập vẻ ấm ức.

 

“Đại ca, thể thiên vị nàng , mới là của !”

 

Vân Cảnh Dương tiến lên, đặt tay lên đầu Vân Uyển, khẽ xoa nhẹ: “Các đều là của , nên hòa thuận mà sống.”

 

Nhân Sâm Quả:…

 

【Túc chủ, đây là cái mà mạng gọi là “điều hòa trung tâm”, “đại sư cân bằng”, “kẻ ba ạ…】

 

đại ca, nàng chẳng qua chỉ là con gái riêng thôi, nàng dựa mà lấy một trăm triệu của Vân gia!”

 

Vân Cảnh Dương khẽ nhíu mày, chuyện tuy cố ý giấu giếm, nhưng Vân Uyển, một cấp cao của công ty, vốn nên .

 

“Uyển nhi, ai cho ?”

 

“Là… là bà nội và nhị thẩm của chúng .”

 

“Thôi , ngoài , chuyện , và phụ tự tính toán.”

 

Có lẽ giọng Vân Cảnh Dương chút nghiêm túc, Vân Uyển lúc đủ tự tin, chỉ thể hậm hực lườm Vân Nhiễm một cái, mang theo vẻ cam lòng mà rời .

 

Vân Nhiễm một vẻ mặt xem kịch , chút nào tỏ vẻ ngượng ngùng khi là trung tâm của mâu thuẫn.

 

Nhìn Vân Nhiễm như , Vân Cảnh Dương vốn đỡ cho Vân Uyển rằng còn nhỏ, bảo nàng đừng để bụng.

 

sự thật là Vân Nhiễm còn nhỏ tuổi hơn, những lời đó chẳng khác nào tự vả mặt .

 

Cuối cùng cũng chỉ thể một câu: “Nhiễm Nhiễm nghỉ ngơi cho .”

 

Hai xám xịt rời , điều khiến tâm trạng Vân Nhiễm , dù cũng coi như lấy chút thể diện.

 

“Lúc vui vẻ, ăn chút đồ ngon để ăn mừng!”

 

Nói đoạn, Vân Nhiễm liền nhấc điện thoại trong phòng gọi cho hầu bên ngoài, bảo họ chuẩn thêm nhiều đồ ăn cho nàng.

 

【Túc chủ, ngài quá ạ, đ.á.n.h đ.á.n.h mặt, mất mặt như , ngài còn ăn uống no say!】

 

“Ta là bệnh nhân, bệnh nhân thì đặc quyền, đãi ngộ đặc biệt chứ~”

 

Ngày hôm , Vân Nhiễm hầu kể , nhà nhị phòng phái đến chi nhánh phía Tây Bắc để khai thác thị trường, ngay cả lão phu nhân cũng tránh nóng ở núi sớm hơn.

 

Vân Nhiễm bầu trời bên ngoài, mặt trời căn bản uy lực gì, thời tiết , tránh nóng cái quỷ gì chứ.

 

Huống hồ, lão phu nhân vốn thích khoe khoang với ‘bạn ’, bây giờ còn tận hai tháng nữa mới đến mùa cao điểm tránh nóng.

 

Để một lão nhân thích khoe khoang chịu đựng hai tháng cô độc sớm hơn, thật tàn nhẫn quá , hì hì~~~~

 

“Vân Cảnh Dương quả nhiên ca tụng là thừa kế khí phách nhất của Vân gia đời , một khi chạm đến giới hạn và lợi ích của .

 

Đến cả bà nội ruột và nhị thúc ruột cũng tay tàn nhẫn như , chậc chậc chậc, xem , họ đối với nguyên chủ vẫn còn nương tay .”

 

Vân Nhiễm vẫn ăn uống ngon lành như thường, căn bản chịu ảnh hưởng chút nào, còn Vân Uyển thì trực tiếp chuyển đến căn hộ gần khu Đại học thành.

 

Vị đại tiểu thư Vân gia vốn luôn chú trọng chất lượng cuộc sống, đến ở cái nơi mà nàng từng chê là “chuồng chim”, Vân Nhiễm chỉ thể mặc niệm cho nàng ba giây.

 

Mặc dù thể chất của nguyên chủ , nhưng tâm trạng Vân Nhiễm , hôm còn sốt cảm, hôm sống động như thường.

 

Vân Nhiễm đang phân vân hôm nay nên nghỉ thêm một ngày bán hàng rong thì điện thoại reo.

 

Một điện thoại địa phương xa lạ.

 

Bắt máy, đầu dây bên truyền đến giọng của hiệu trưởng: “Là Vân Nhiễm đồng học đó ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-59-benh-nhan-nen-co-dac-quyen.html.]

Vân Nhiễm chút hiểu, nhưng vẫn thuận miệng đáp lời: “Hiệu trưởng, là Vân Nhiễm, ngài việc gì ạ?”

 

Đỗ Trình cố ý kiềm nén khí thế của , hết sức thể hiện hình ảnh từ ái của một hiệu trưởng, một bậc trưởng bối.

 

“Trước đây may nhờ , mới tìm hai đứa con trai của , mấy ngày nay, cuối cùng cũng sắp xếp thỏa chuyện , ngày mai Đỗ gia sẽ tổ chức tiệc nhận cho hai đứa bé, mời đến.”

 

Mắt Vân Nhiễm chợt sáng rỡ, tận mắt chứng kiến thị phi gần như , cảm giác chắc chắn sảng khoái.

 

“Hiệu trưởng, ngài khách khí quá, yên tâm, chắc chắn sẽ đến!”

 

Vân Nhiễm rằng, thiệp mời và lời mời của khác đều do trợ lý của hiệu trưởng lo liệu.

 

Sau khi cúp điện thoại, Vân Nhiễm mừng thầm ngớt, hiệu trưởng Tinh Hoa đích gọi điện mời nàng đó.

 

thể diện , mấy năm tới ở trường Tinh Hoa, nàng thể hoành hành ngang ngược .

 

Vốn dĩ đây nàng khá bài xích việc học, ở cùng một đám tiểu tử ranh con, lông còn mọc đủ.

 

Nghĩ thôi thấy phiền phức, nhưng bây giờ, nàng , nàng thích học!

 

Có câu gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, giờ Vân Nhiễm cảm thấy cần nghỉ ngơi nữa, tiếp tục kiếm công đức!

 

Những hầu trong nhà thấy Vân Nhiễm kéo theo đồ đạc bán hàng rong, liền vội vàng tiến lên: “Tam tiểu thư, đại thiếu gia dặn dò , lão Lưu sẽ chuyên theo hầu hạ ngài.”

 

Lão Lưu là tài xế của Vân gia, một gia tộc như Vân gia thì xe cộ nhiều, nhưng ai cũng tư cách tài xế riêng.

 

nguyên chủ đây cũng , bây giờ cấp tài xế riêng, đãi ngộ , cũng chẳng khác gì huyết mạch chính tông của Vân gia.

 

Vân Nhiễm cũng là phóng khoáng, chỉ thấy tiện lợi cho , hề nghĩ rằng, đây là ý đồ của Vân gia giám sát nàng.

 

“Vậy , với lão Lưu, bây giờ dùng xe!”

 

hầu thông báo tài xế chuẩn xe, thì vội vàng mang đồ ăn đến cho Vân Nhiễm.

 

Đợi Vân Nhiễm ăn uống no nê, tài xế đợi ở cửa , cảm giác , thật sự .

 

Không trách bao , cố gắng hết sức để chen chân giới hào môn.

 

Giờ phút , Vân Nhiễm dường như chút hiểu , vì Khúc Dĩnh dùng thủ đoạn để vững vị trí phu nhân hào môn.

 

Tuy nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng, tuyệt đối tha thứ!

 

Lão Lưu là do Vân Cảnh Dương đích sắp xếp, đương nhiên khác với những lắm lời và buôn chuyện khác.

 

“Tiểu thư, là lão Lưu, sẽ là tài xế riêng của ngài, ngài ạ?”

 

Vân Nhiễm nhướng mày, những hầu khác trong nhà đều gọi nàng là tam tiểu thư, trực tiếp gọi nàng là tiểu thư, điều khá thú vị.

 

“Đến phố bói toán gần Thành hoàng miếu!”

 

“Vâng, tiểu thư.”

 

Không thể , xe sang thật sự đãi ngộ đặc biệt, đường , những chiếc xe khác, tranh giành đường , giành vị trí ngừng.

 

xung quanh xe của họ, cách rộng rãi.

 

Kỹ năng lái xe của lão Lưu , lái xe vững vàng, ngay cả khi phanh và khởi động, cũng khiến cảm thấy khó chịu.

Mèo con Kute

 

Rất nhanh, họ đến nơi, lão Lưu mở cửa xe cho Vân Nhiễm xong, liền chủ động cầm lấy đồ đạc của Vân Nhiễm, thậm chí còn lấy một chiếc dù che nắng khổng lồ từ cốp xe.

 

Vân Nhiễm gật đầu: Là một tinh mắt tháo vát, việc tệ, thì cứ giữ .

 

Lão Lưu mặc một bộ vest, còn đeo găng tay trắng, ở nơi Vân Nhiễm chỉ định lắp đặt chiếc dù che nắng, cảnh tượng , lập tức trở thành một khung cảnh lạ mắt.

 

 

Loading...