Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 288: Không có người kế tục ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:08:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tiểu nhân giấy như ai ở đó, chia đều viên châu sương mù đen , đây chính là thức ăn vặt của chúng. Nghe thấy tiếng sột soạt, tiểu nhân giấy lúc mới nhớ , nhiệm vụ của chúng vẫn thành. Kết quả, đầu , liền thấy ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chúng. Tiểu nhân giấy lập tức ngượng ngùng che mắt, cứ như thì sẽ lo khác thấy.
Gã đội trưởng vệ sĩ, khi hít thở khí trong lành, liền ngay phía Giáo sư Ngọc và những khác, nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay. May mắn , cũng chút nhãn lực, chĩa thẳng nòng s.ú.n.g tiểu nhân giấy, nếu , chắc chắn sẽ đ.á.n.h cho một trận. Tên vệ sĩ thấy phiên bản đời thực của ‘bịt tai trộm chuông’, khóe miệng nhịn giật giật, thứ ngốc nghếch , thật sự là kẻ uy phong lẫm liệt ư? Hơn nữa, nếu nhầm khi suýt ngất , hai tiểu nhân giấy , hình như là bay từ trong xe. Liên tưởng đến chuyện con ch.ó lớn ở điểm tiếp đón sủa điên cuồng ban ngày, giờ đây, còn gì mà hiểu rõ. Con ch.ó lớn chắc chắn thấy hai tiểu nhân giấy , chỉ là, đó bọn họ kiểm tra bộ chiếc xe, thậm chí còn xem camera giám sát, nhưng thấy chúng.
Gió khẽ thổi qua, đêm vốn lạnh, cộng thêm chuyện bọn họ suýt mất mạng mà ngay cả một giọt nước cũng kịp b.ắ.n . Khoảnh khắc , mỗi đều cảm thấy lạnh toát cả . Đặc biệt là hai tiểu nhân giấy còn , dù cho hiện tại dường như an , nhưng những mặt, đều nổi da gà một cách khó hiểu. Tên vệ sĩ nhịn nuốt nước bọt, đối mặt với hai tiểu nhân giấy là địch bạn mắt.
Tiểu nhân giấy thoát khỏi sự ngượng ngùng ban nãy, bỏ tay đang che mắt xuống. Thân hình khẽ lóe lên, đến chỗ chiếc xe lật lúc , một tay khẽ đẩy, chiếc xe đang lật úp liền lập tức trở vị trí cũ. Đồng thời phát một tiếng động lớn, xung quanh thậm chí còn bụi bay mù mịt. Tiểu nhân giấy lập tức chút chán ghét mà né trở , chúng đều là những bảo bối ngoan ngoãn yêu sạch sẽ.
Giáo sư Ngọc lặng lẽ cảnh tượng , trong lòng vô cùng chấn động, tiểu nhân giấy chỉ lớn bằng bàn tay, chỉ tốc độ cực nhanh, còn thể rung chuyển một chiếc xe lớn đến . Tuy ông từng kết giao với trong Huyền Môn, nhưng nghĩa là ông , theo những gì ông , ai bản lĩnh như . Xem , tiểu nhân giấy hề ác ý với bọn họ. Giáo sư Ngọc nhẹ nhàng gạt tên vệ sĩ đang chắn phía , thậm chí còn hắng giọng một tiếng. Cứ như thể thật sự coi tiểu nhân giấy với giọng non nớt là trẻ con .
“Xin hỏi, các ngươi là…”
Nhiệm vụ của tiểu nhân giấy là bảo vệ Giáo sư Ngọc, để ông xảy chuyện, vì khi đối mặt với Giáo sư Ngọc, thái độ của chúng vẫn khá . “Chủ nhân ngươi gặp nguy hiểm, bảo chúng đến bảo vệ ngươi.” Giáo sư Ngọc dừng một chút, mới tiếp: “Chủ nhân của các ngươi là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-288-khong-co-nguoi-ke-tuc.html.]
Làm việc lưu danh phong cách của Vân Nhiễm, nhưng nghĩ đến việc nàng giao thiệp với Giáo sư Ngọc, và việc ông sẵn lòng dành cho nàng suất đặc cách đại học là vì nể mặt Hiệu trưởng Đỗ. Nếu giúp thì thôi, nhưng nếu giúp , còn là ân cứu mạng như thế , thì nàng nhất định giúp Hiệu trưởng Đỗ nở mày nở mặt. Ít nhất cũng để khác rằng ân tình của Hiệu trưởng Đỗ phí hoài, ông tiến cử ngoài cũng sẽ khiến khác khó xử. Tiểu nhân giấy lập tức trả lời theo lời dặn của Vân Nhiễm đó: “Ngươi hỏi Hiệu trưởng Đỗ, ông sẽ .” Nói xong, tiểu nhân giấy vụt một cái, biến mất dạng. Giống như một đang chăm chú con muỗi, vỗ một cái là đập c.h.ế.t nó, thì con muỗi đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt .
Những tên vệ sĩ trong chiếc xe lật phía cũng cuối cùng bò khỏi xe, bọn họ thấy sự uy phong của tiểu nhân giấy ban nãy. Lúc thấy đồng đội và những mục tiêu cần bảo vệ, tất cả đều ‘ngớ ngẩn’ chằm chằm một hướng, cũng chút nghi hoặc. “Đại ca, các ngươi đang gì ?”
Mèo con Kute
Gã đội trưởng vệ sĩ đồng đội bò từ trong xe, trán còn đang chảy máu, hiển nhiên nhiều tâm trí để kể những chuyện xảy . “Trước tiên xử lý vết thương, kiểm tra xe cộ, nếu vấn đề gì, hãy nhanh chóng rời !” “Vâng!” Theo một tiếng lệnh, những còn lập tức hành động, còn Tôn Thiến đ.á.n.h ngất xỉu trói chặt, trực tiếp kéo lên chiếc xe cuối cùng.
Giáo sư Ngọc lúc trong đầu là những lời tiểu nhân giấy , nếu bây giờ là nửa đêm, ông chắc chắn gọi điện trực tiếp hỏi Hiệu trưởng Đỗ . Các vệ sĩ kiểm tra kỹ lưỡng xe cộ, may mắn những chiếc xe đều là loại đặc chế, một hư hỏng, nhưng ảnh hưởng đến việc tiếp tục di chuyển. “Giáo sư Ngọc, ngài xem còn chuyện gì cần dặn dò , nếu , chúng sẽ tiếp tục xuất phát.” Vệ sĩ thực hỏi, những tay trói gà chặt như bọn họ dọa sợ , cần nghỉ ngơi thêm một chút . chứng kiến một sự kiện sư đồ trở mặt thành thù, là ngoài, chung quy cũng tiện thẳng để chọc lòng , chút lễ nghi nhân tình thế thái vẫn hiểu. Giáo sư Ngọc lắc đầu: “Mau chóng rời khỏi đây .” Ông cũng chắc, tiểu nhân giấy còn ở gần đây , nhưng nơi chung quy chỗ gì, hơn hết là rời sớm, tránh đêm dài lắm mộng.
Có suy nghĩ , chỉ Giáo sư Ngọc, mà vài học trò của ông, cùng những vệ sĩ khác, thực trong lòng đều ý niệm . Chỉ là, đều mà thôi.
Sau khi cửa xe đóng , vài học trò ngoài ba mươi, gần bốn mươi, với vẻ mặt quan tâm Giáo sư Ngọc. Trong mắt còn ẩn chứa một tia ngây ngô trong trẻo từng xã hội vẩn đục: “Thưa thầy, Tôn sư tỷ, ồ, …” Càng lo lắng, càng dễ sai, cuối cùng vài đều cúi đầu, những , năng lực chuyên môn cần nghi ngờ, nhưng khả năng giao tiếp với khác thì bình thường. “Các ngươi tự phụ trách dự án ?” Vài , vội vàng lắc đầu, suýt chút nữa là lắc đầu như trống bỏi. “Làm phụ trách, chỉ cần năng lực chuyên môn, mà còn cần khả năng điều phối, tính cách của chúng thẳng thắn, hợp lắm để giao tiếp với những .”
Làm khảo cổ, chỉ cắm đầu việc là xong. Năm xưa trong ngành của bọn họ từng vài vị đại lão, khác lừa gạt, trở thành đồng phạm của những kẻ trộm cắp di vật lăng mộ. Nếu năng lực của bọn họ cuối cùng trở thành công cụ giúp kẻ , thì bọn họ thà cả đời vô danh, chỉ việc của riêng . Tôn Thiến chính là quá nhiều ý tưởng, khiến Giáo sư Ngọc dám buông tay, chỉ sợ nàng tuân thủ quy củ, lạc lối. Giáo sư Ngọc mấy học trò ‘ngốc nghếch’ của , quá thật thà, bảo đ.á.n.h đó. Lập tức thở dài một tiếng, ông đúng là kế nghiệp .