Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 125: Khi Ra Tay Độc Ác, Đến Cả Bản Thân Cũng Mắng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:01:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trọng tài lập tức tiến tới, khi đếm xong, xác định nam nhân còn thể dậy nữa, liền giơ tay Vân Nhiễm lên: “Mười trận thắng liên tiếp! Phá kỷ lục !!!”
Trong trường đấu tức thì sôi trào. Rõ ràng ban đầu, bọn họ thực sự ghét bỏ Vân Nhiễm, nhưng giờ đây, Vân Nhiễm dùng thực lực chinh phục tất cả, ở nơi đây, thực lực vi vương, nam nữ còn quan trọng.
Vân Nhiễm nhảy xuống lôi đài, bên cạnh lập tức mấy nam nhân nịnh nọt bước tới, cẩn thận khoác áo ngoài cho nàng.
“Chúng tâm phục khẩu phục, tuyệt đối tâm phục khẩu phục, đây là tin tức cô nương cần!”
Tiếp nhận tin tức, Vân Nhiễm tháo mặt nạ mặt xuống, đôi mắt trông vẻ vô hại , tức thì lóe lên một tia hàn quang.
Đọc xong tin tức, Vân Nhiễm dùng sức, tờ tin tức trực tiếp hóa thành bột phấn.
Sự phô diễn thần thông bất phàm vô hình , một nữa chấn nhiếp đám mang tâm phản trắc, khiến bọn họ dám nảy sinh chút ý niệm suy nghĩ càn nào nữa.
“Sắp xếp tiếp tục theo dõi!”
Mèo con Kute
Nhìn thấy Vân Nhiễm sắp rời , ai dám bước tới thì thầm, càng dám ngăn cản bước chân của nàng.
Rời khỏi trường đấu lòng đất, sự nhộn nhịp và phồn hoa bên ngoài rõ ràng là hai thế giới khác biệt.
Ở đầu phố, một lão nhân mặc trường sam, đeo kính đen và mái tóc hoa râm lưa thưa, đang kéo đàn nhị một cách bi thương, bên cạnh còn đặt một cái bát đựng vài đồng xu. Bất cứ ai, ngay từ cái đầu tiên, cũng sẽ cho rằng đây là một lão mù đáng thương.
Vân Nhiễm trực tiếp bước tới, gõ nhẹ cái bát của lão: “Xưng hô thế nào?”
Khúc nhạc bi thương đột ngột dừng , lão mù còn như sắp xuống lỗ, khí tức bỗng chốc đổi.
Khi khí thế lão mù phóng thích, những tên côn đồ lêu lổng quanh đó, cùng với lũ ch.ó hoang, theo phản xạ điều kiện mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Chỉ trong tích tắc, đầu phố còn náo nhiệt, lập tức biến thành một khu vực chân . Cảnh tượng khiến Vân Nhiễm chút bất ngờ, xem , lão mù ở đây đúng là một bá chủ.
“Ngươi thể gọi là Đạo gia mù lòa.”
Vân Nhiễm:…
Lão mù dậy, tay đặt chính xác lên vai Vân Nhiễm: “Người trẻ tuổi, ngươi nghiệp chướng quấn , e rằng tự còn lo xuể, chi bằng quản chuyện của chính .”
19_Đây là xem thường nàng ? Ánh mắt Vân Nhiễm đột nhiên biến đổi: “Thật , ngược nghịch thiên thử xem!”
Đáng tiếc, lão mù chỉ xua tay, căn bản thêm gì với Vân Nhiễm, rời . Lần vị Quán chủ Chung Ly , cũng vì mệnh cách trời bỏ của nàng mà mấy hoan nghênh, giờ đây một lão đạo sĩ mù cũng , Vân Nhiễm cũng chút cạn lời.
Mãi cho đến khi lão mù biến mất, đầu phố mới trở náo nhiệt như cũ.
Nghĩ đến tin tức nhận , Vân Nhiễm một bộ trang phục công sở trưởng thành hơn, xuất hiện tòa nhà của Tập đoàn Hàng hải.
Nhìn thấy mấy chục ứng tuyển, nàng chẳng hề hoảng hốt, nàng chỉ trộn để tìm .
Đến lượt Vân Nhiễm, phỏng vấn liếc khuôn mặt rõ ràng còn trẻ nhưng cố ý tỏ vẻ nghiêm nghị của Vân Nhiễm, giống hệt đứa con của vị lãnh đạo khó tính, tự chủ mà thẳng dậy.
Vân Nhiễm với dáng của bậc bề , về phía phỏng vấn, trông nàng cứ như thể nàng mới là quản lý .
nàng chỉ nhanh chóng kết thúc buổi phỏng vấn , mở miệng mang một vẻ mặt vô cùng đáng ăn đòn: “Ta là con ông cháu cha!”
Người phỏng vấn:…
Đã là con ông cháu cha, dám gì , trực tiếp cho nàng qua luôn, căn bản chẳng thèm quan tâm Vân Nhiễm hề trong danh sách phỏng vấn vòng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-125-khi-ra-tay-doc-ac-den-ca-ban-than-cung-mang.html.]
Chẳng mấy chốc, những khác đều yêu cầu về chờ thông báo, cuối cùng chỉ còn hai , một trong đó chính là Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm đặc biệt chú ý tướng mạo của ứng viên còn , hẳn cũng là một kẻ ô dù, vẻ thật thà, nhưng trong thâm tâm ẩn chứa sự gian xảo.
[Ký chủ, của công ty hàng hải tùy tiện quá , chỉ bừa vài câu, trộn tình cảnh hai chọn một kinh điển , phỏng chừng là xem rốt cuộc ai hậu thuẫn lớn hơn.]
Vân Nhiễm cũng chút cạn lời, nàng vốn dĩ chỉ định trộn , đó xem xem liệu ở đây phá hoại con thuyền .
Nào ngờ, một câu ‘con ông cháu cha’ hiệu nghiệm đến thế!
“Chẳng trách con thuyền thể gặp chuyện, loại nào cũng thể trộn !”
Vân Nhiễm cũng là mà khi tàn nhẫn thì đến cả bản cũng mắng.
Ứng viên còn đang chờ đợi, chút căng thẳng, Vân Nhiễm bên cạnh đang dáng vẻ gì, cứ như đến để cho lệ, lòng khẽ chùng xuống.
Người lãnh đạo công ty cũng lên cơn , để hai ứng viên cùng lúc phỏng vấn.
Vừa chạm mặt, vị lãnh đạo sang thư ký bên cạnh, chỉ Vân Nhiễm : “Cô nhận !”
Ứng viên còn chút ngây , thể thất bại, nhưng thất bại một cách trẻ con như , chút thể chấp nhận .
Vân Nhiễm còn : “Đa tạ nhường, công việc , hợp với ngươi.”
Nam nhân há miệng, nhưng vì lãnh đạo ở đó, cuối cùng thể chất vấn sự bất mãn trong lòng ngay tại chỗ, liền mang theo khí áp thấp rời .
Vân Nhiễm nhận , nhưng nàng thậm chí còn ở vị trí nào, những phỏng vấn nàng cũng hỏi rốt cuộc Vân Nhiễm là con cháu của vị lãnh đạo nào.
Tất cả chuyện thuận lợi đến mức bình thường.
[Ký chủ, công ty hàng hải , cảm giác giống như một gánh hát rong nghiệp dư ?]
Vân Nhiễm vô cùng đồng tình gật đầu.
Cuối cùng, nàng thư ký của vị lãnh đạo , khách sáo mời khỏi văn phòng lãnh đạo, còn đưa nàng tham quan khắp công ty hàng hải một lượt.
Đáng tiếc, nàng tìm thấy tìm, thấy thời gian đến, Vân Nhiễm trực tiếp thư ký đang dẫn nàng khắp nơi : “Hôm nay còn việc, đây!”
Nói xong, nàng rời , hề chút tiết tháo nào của công.
Khiến vị thư ký khỏi ngưỡng mộ.
“Người là ai , mà thể khiến Giả thư ký nhiệt tình đến thế?”
“Không nữa, vẻ dễ chọc ghẹo chút nào.”
“Ta tin tức nội bộ, là một ô dù, hôm nay đến phỏng vấn, khác phỏng vấn đều về chờ vài ngày mới thông báo, còn nàng thì trực tiếp thông qua. Chỉ là ô dù nhét vị trí nào, chỉ sợ là một kẻ việc, chỉ sống qua ngày đoạn tháng, đến lúc đó chúng gặp xui xẻo.”
Bên cửa sổ văn phòng lầu, vị lãnh đạo nhận Vân Nhiễm, bóng lưng nàng rời , trực tiếp báo cáo cho trong điện thoại.
“Tiên sinh, gặp tiểu thư… Vâng, …”
Khi Vân Nhiễm vội vàng về đến khách sạn, điều đón tiếp nàng là cái lườm nguýt muôn thuở của Vân Uyển.
“Kẻ vướng víu đúng là kẻ vướng víu, rõ ràng tiệc rượu tối nay quan trọng đến thế, vẫn lề mề như , chẳng hề xem trọng. là cho cơ hội cũng nắm bắt, cảnh cáo ngươi, đừng mất mặt Vân gia, nếu , với ngươi xong !”