Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 344
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:22:34
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Na lườm yêu một cái: “Vậy con đừng để em gái con thua lỗ đấy, phải trả bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, biết không?”
“Con biết rồi, vậy con sang chỗ nhà tân hôn xem tiến độ thế nào rồi, sau đó sẽ đi đến trường học gặp em gái.”
“Đi đi, sinh con trai chính là để đòi nợ. Đừng ở chỗ này làm chướng mắt mẹ nữa.”
Sau khi Dương Minh Thần ăn cơm trưa xong lại đi đến chỗ nhà tân hôn.
Anh ấy và Nhâm Nhạc Nhạc đã hẹn hò rất lâu rồi, bên phía bố mẹ vợ thấy anh ấy thực sự đối xử tốt với Nhạc Nhạc nên cũng đã đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu không, có lẽ không biết đợi đến khi nào mới có thể ôm người đẹp về.
Ở một bên khác, Tần Phong cũng xin nghỉ phép, gọi điện thoại cho bên phía Hải Thành, chuẩn bị về quê di dời mộ phần của vợ.
Mặc dù không phải là vợ chính thức của ông ấy nhưng đã dùng cơ thể chồng người ta, thì cũng xem như người vợ này là của ông ấy.
Sau đó, khi ông đang xách cặp tài liệu đi xuống tầng dưới thì đã bị một người phụ nữ trung niên đụng phải.
“Ôi, ai vậy? Đụng c.h.ế.t tôi rồi.”
Tần Phong giật nảy mình, vội vàng đỡ người dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, bà không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
Miêu Tĩnh xoa xoa trán: “Không sao đâu, lần sau đi đường đừng vội vàng như vậy, có phải vội đi ăn cỗ không?”
“Xin lỗi, Đúng là tôi đang vội. Tôi xin lỗi.”
Miêu Tĩnh xua tay: “Được rồi, ông đi đi.”
Bà ấy đến đây tìm ba mình để hỏi thăm công việc của con trai bà ấy thế nào rồi, chồng mất sớm, vất vả lắm mới nuôi đứa con trai duy nhất trưởng thành, chớp mắt một cái đã qua hai mươi năm.
Tần Phong thấy bà ấy dễ nói chuyện như vật, đối phương cũng thật sự không sao, ông ấy cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Miêu Tĩnh yên lặng đợi ông ấy rời đi, lại đi đến phòng làm việc của ba mình, nói: “Ba ơi, con tới rồi, chuyện của Tiểu Tuấn thế nào rồi? Ba tuyệt đối không được để thằng bé vào bộ đội. Con chỉ là một đứa con trai này thôi, nếu thằng bé cũng không còn giống như ba nói, con cũng không sống nổi nữa.”
Miêu Kiến thấy con gái khóc lóc sướt mướt, cũng bất lực nói: “Tiểu Tĩnh, Văn Tuấn thích quân đội, con thật sự cho rằng ngăn cản thằng bé là muốn tốt cho thằng bé sao?”
“Từ khi còn nhỏ thằng bé đã thích mặc quân phục ba. Bây giờ vất vả lắm mới có thể gia nhập, con lại cố gắng hết sức để ngăn cản thằng bé. Điều này thật không công bằng đối với Văn Tuấn.”
“Ba ơi, đó là cháu ngoại của ba, con làm như vậy chẳng phải là muốn tốt cho thằng bé sao?”
“Con đã có tuổi rồi, chẳng lẽ ba không sợ con sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?”
Miêu Kiến thở dài: “Chuyện này con nên bàn bạc lại với Văn Tuấn, con không thể đi cùng thằng bé cả đời. Một người đàn ông nếu như không có lý tưởng, mỗi ngày sống cũng giống như cái xác không hồn, đây chính là điều con muốn nhìn thấy sao?”
“Bây giờ biên giới đã bắt đầu ổn định, cho dù có gia nhập quân đội cũng chưa chắc sẽ hi sinh. Nếu vẫn giống như trước đây, ba không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hiện tại vũ khí của nước ta ngày càng hiện đại. Chỉ cần không phải là xảy ra bạo động đặc biệt lớn, sẽ không có người nào phải hy sinh vô ích, cho nên con suy nghĩ thật kỹ.”
“Mà con cũng đã bốn mươi mốt tuổi rồi, nửa đời sau vẫn nên tìm một người tốt để gắn bó. Ba thấy Tần Phong ở chỗ chúng ta là một người rất tốt, vợ mất sớm, con gái đã lập gia đình, hiện tại chỉ có một thân một mình. Con có muốn ba giới thiệu ông ấy cho con không?”
“Bố chồng của con gái ông ấy là tư lệnh Hoắc ở đây, nếu con có thể thích ông ấy, cho dù Văn Tuấn có gia nhập quân đội thì Tiểu Quân cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.”
Miêu Tĩnh bĩu môi: “Đây không phải là tiếp cận người khác có mục đích sao? Như vậy con sẽ thành dạng người gì?”
“Hơn nữa, con cũng không nghĩ tới việc tìm người khác, sống một mình cũng tốt, không cần phải hầu hạ người khác.”
Khóe miệng Miêu Kiến giật một cái: “Con nói cái gì vậy? Sống một mình sao có thể tốt được chứ? Cả ngày cô đơn một mình ở trong nhà có ý nghĩa gì?”
“Ba cảm thấy Tần Phong này cũng không tệ, con người rất chính trực, cho dù không nghĩ tới Văn Tuấn, nửa đời sau con cũng có một người đàn ông để có thể dựa dẫm.”
“Con gái của ông ấy vô cùng ưu tú, lại là người quan trọng được cấp trên bảo vệ,. Nếu con gả vào một gia đình tốt như vậy, không những không phải lo lắng sẽ khó xử với con gái riêng mà cuộc sống cũng sẽ dễ dàng hơn bây giờ.”
“Chờ sau này Văn Quân kết hôn, chẳng lẽ con muốn bám lấy con trai sống hết đời sao?”
Miêu Tĩnh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, bà ấy không muốn trở thành gánh nặng của con trai, nhưng người đã đến tuổi này còn muốn tái giá, bà ấy luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhiều năm qua, bà ấy cũng biết, nếu không có người nhà ngoại chăm sóc hai mẹ con bọn họ thì bọn họ đã sớm bị người khác ăn thịt đến xương cốt cũng không còn.
Sau đó bà ấy yếu ớt trả lời: “Ba để con nghĩ một chút, con về nhà trước.”
“Đi đi, bên phía Văn Tuấn cứ từ từ nói chuyện. Đứa trẻ lớn lên thì sẽ phải bay đi. Con càng muốn chặt đứt đôi cánh của thằng bé, thằng bé sẽ càng xa cách con. Đừng làm gì để bản thân phải hối hận.”
“Vâng, con biết rồi.”
Nhìn theo con gái rời đi, Miêu Kiến liên tục thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-344.html.]
Năm đó lẽ ra ông ấy không nên để con gái mình làm vợ quân nhân, bây giờ hại bà ấy mẹ góa con côi sống qua ngày,, nghĩ lại ông thật sự cảm thấy có lỗi với con gái.
Cũng may, cháu trai là một người hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết chăm sóc mẹ, học tập chăm chỉ, nếu không con gái sẽ còn thê thảm hơn nữa.
Tần Phong ở bên này vẫn còn chưa biết có một đóa hoa đào đi về phía mình, lúc này ông ấy trở về nhà thu dọn hành lý.
Gần đây, Hồ Tử ngoài đi học còn đến bệnh viện ở cùng em gái, buổi tối chỉ về khu nhà để nghỉ ngơi.
Cho nên trong căn nhà trống trải chỉ còn một mình ông ấy.
“ôi, đời mình có lẽ chính là mang số mệnh cô đơn, cả hai đời vợ đều ra đi sớm, nói ra cũng thật chua xót tới rơi nước mắt.”
Nếu Tần Sương nghe được lời này, cô chắc chắn sẽ nói: Hay là con tìm cho ba một người bạn già đi.
Thật ra trước đó Tần Sương cũng đã từng nghĩ tới, nhưng ba cô không đồng ý, luôn cảm thấy tìm một người vợ khác sẽ có lỗi với mẹ cô.
Nhưng người này đã ra đi nhiều năm như vậy, có một số việc cũng nên buông bỏ, hơn nửa cuộc đời quá ngắn ngủi, sống một mình nóng lạnh đều không ai hay.
Tần Phong thu dọn hành lý xong, dẫn theo mấy người nhân viên cảnh vệ, lái xe chuẩn bị xuất phát.
Ông ấy chỉ có tổng cộng ba ngày nghỉ phép, bên phía ba mẹ nuôi có thể còn phải giải quyết một chút.
Nhưng nếu như không gặp được thì cũng thôi đi, dù sao năm đó những người này cũng đã sớm nghĩ rằng ông ấy đã chết.
Ông ấy gọi điện cho thoại con gái báo cáo chuẩn bị lên đừng rồi rất nhanh đã rời khỏi Kinh Đô.
Phía bên này Tần Sương biết được ba mình lên đường sớm như vậy, sau khi cúp điện thoại xuống, cũng rời khỏi nhà.
Vì chức vụ của bố chồng vẫn còn đó, cho nên căn nhà trong khu quân đội rất rộng lớn.
Nhìn những người hàng xóm đi tới đi lui xung quanh mình, Tần Sương vừa đi bộ không bao xa thì đã có một cậu bé va vào người cô.
Tần Sương kêu lên một tiếng: “Cẩn thận một chút, đi đường kiểu gì vậy? Em là con nhà ai?”
Cậu bé rụt cổ lại, có chút sợ hãi nói: “Xin lỗi chị, không phải em cố ý, có người muốn đánh em.”
Tần Sương cau mày nói: “Chỗ này là khu nhà quân đội, ai dám bắt nạt người khác như vậy? có phải em đã làm chuyện xấu gì nên mới bị người ta đuổi đánh không?”
Ngay khi Tần Sương vừa mới dứt lời đã có một bà lão đuổi theo tới chỗ này, miệng không ngừng kêu gào chửi rủa: “Thằng con hoang này, tao cho mày chạy, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không. Mày nói xem sao mày không c.h.ế.t cùng bà mẹ c.h.ế.t tiệt của mày đi? Sống cũng chỉ tốn cơm tốn gạo.”
Cậu bé nghe được lời này, vô cùng sợ hãi, trốn ở sau lưng Tần Sương: “Chị ơi, em sợ lắm. Bà ấy là mẹ của mẹ kế em, thường xuyên đánh đập em, không cho em ăn cơm.”
“Ôi, thằng con hoang này, mày tới đây cho tao, tao cho mày chạy, tao đánh c.h.ế.t mày.”
Bà lão đang muốn ra tay bắt lấy cậu bé, Tần Sương lại đưa tay ngăn cản người lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: “Đây là cách bà đối xử với người nhà liệt sĩ sao? Con rể của bà là ai? Không có luật pháp rồi phải không?”
“Chị ơi, ba em tên là Trương Trạch, mẹ kế của em tên là Sử Lai Đệ. Mẹ ruột của em là bác sĩ quân y, đã hy sinh trong chiến tranh. Chị ơi, xin hãy giúp em, em không muốn chết.”
Bà lão thấy cậu bé tố cáo, cũng tỏ vẻ hung ác nói: “Đây là chuyện nhà chúng tôi. Cô là tiện nhân nhà ai? Cút qua một bên cho tôi.”
Nhiệt độ xung quanh Tần Sương lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía và lão giống như muốn g.i.ế.c người.
“Bà đã không biết nói chuyện, để tôi dạy bà cách nói chuyện.” Tần Sương nói dứt lời, đưa tay tát cho bà ta mấy bạt tai “bốp bốp bốp.”
Cô vốn luôn coi thường tay với già, nhưng lời bà lão này nói ra qua khó nghe, làm ô uế lỗ tai cô.
“A!!!!”
“Giết người, tiểu tiện nhân g.i.ế.c người, người đâu, mau tới đây nhìn xem!”
Khi bên này vang lên tiếng la hét, rất nhanh đã có một nhóm người tụ tập xung quanh xem náo nhiệt.
Dù sao, hiện tại mọi người không có việc gì làm, cho nên vừa nghe thấy tiếng la hét phía bên này, bọn họ cũng tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ôi, đây không phải là bà lão kia à, đây thật sự là đá nhầm tường sắt rồi.”
“Chứ còn gì nữa, đây không phải là con dâu nhà họ Hoắc sao? Bà lão này cũng thật là không có mắt nhìn.”
“Người đàn ông Trương Trạch này cũng là một kẻ ngu ngốc, rõ ràng chức vụ cao như vậy, lại không quan tâm đến đứa con mà vợ cũ để lại, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào ác độc như vậy. Nhìn đứa bé Trương Ngọc này thật sự quá đáng thương, dù nói thế nào mẹ thằng bé cũng là liệt sĩ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn bà lão này, bà ta chỉ là bà ngoại kế, thật sự là già rồi mà không biết xấu hổ, lúc nào cũng bắt nạt trẻ con.”
Trương Đại Ny ôm lấy khuôn mặt đang bỏng rát của mình, nghe thấy những người xung quanh không ngừng chỉ trỏ mình, bà ta hung dữ nói: “Có phải các người bị bệnh rồi không? Người bị đánh là tôi, Trương Ngọc là cháu trai của tôi, tôi dạy cháu mình thì sao nào?”
“Còn con tiện nhân này, cô có biết con rể của tôi là ai không? Tôi sẽ làm cho cô phải c.h.ế.t không yên lành!”