Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:30
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhất là những bức thư hoạ và sách cổ nhìn có vẻ không có giá trị gì, rất nhiều trong số đó là đồ cổ. Nếu có thể nác em nhìn thấy thì nên cố gắng mang về. Chỉ nghĩ đợi mấy năm nữa trong bãi phế liệu sẽ không còn đồ cổ nữa đâu.”

Hạ Hồng Sâm thấy cháu gái có con mắt tinh tường, cũng lên tiếng: “Trước đây chỗ cậu cũng có cất giữ lại một số đồ cổ, nhưng cậu đang định mở một nhà máy ở Hải Thành. Chúa nghĩ cậu nên mở nhà máy gì thì tốt?”

Tần Sương nghe vậy, không giấu vẻ vụng về nói: “Hiện tại đồ của trẻ con và phụ nữ kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng phòng thí nghiệm của cháu còn chưa xây dựng xong, cháu cảm thầy sau này cậu cháu chúng ta có thể hợp tác, hiện tại ngành có thể không lo lỗ vốn chính là quần áo, cháu có thể cung cấp các bản vẽ thiết kế.”

“Chúng ta chỉ bán quần áo phụ nữ và quần áo trẻ em. Nếu muốn bán cả quần áo nam, tốt nhất nên thành lập một thương hiệu quần áo nam riêng, chỉ sản xuất vest và sơ mi công sở cao cấp.”

“Bên trên sẽ sớm có những động thái lớn. Sau này sẽ càng ngày càng có nhiều người kinh doanh, thị trường kinh doanh quần áo nam đương nhiên có thể kiếm lời.”

“Cháu biết rất nhiều mẫu thiết kế quần áo trẻ em. Chỉ cần cậu hai cảm thấy có thể làm, bên phía cháu có thể gửi bản thiết kế qua đường bưu điện cho cậu bất cứ lúc nào, cậu thấy thế nào?”

Hạ Hồng Sâm nghe cháu gái nói xong, cảm thấy vô cùng khả thi, phụ nữ thích chưng diện từ xưa đã sẵn lòng bỏ tiền ra để làm đẹp cho mình. Nếu có quần áo đẹp mắt, phần tiêu thụ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

“Vậy sau này cháu viết một bản kế hoạch chi tiết cho cậu xem có được không? Sau này cháu đóng cổ phần bằng kỹ thuật, cậu cho cháu ba mươi phần trăm cổ phần có được không?”

Tần Sương lắc đầu: “Nhiều quá, cứ cho mười lăm phần trăm là được rồi, các anh em trong nhà cũng cho mỗi người năm phần trăm đi, coi như tiền tiêu vặt.”

Cô không thể yêu cầu nhiều như vậy, điều duy nhất cô có thể làm là lập kế hoạch và vẽ các bản thiết kế, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian, cho nên mười lăm phần trăm là được rồi.

Hơn nữa sau này cô sẽ mở một nhà máy khoa học kỹ thuật, cho nên không để chút tiền ít ỏi này vào trong mắt.

“Sương Sương, mười lăm phần trăm không phải là quá ít sao? Cậu cảm thấy hai mươi phần trăm đi. Bốn đứa trẻ còn lại mỗi đứa được năm phần trăm, còn cậu nhận sáu mươi phần trăm. Vừa hay, quyết định như vậy đi.”

Tần Sương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lộ Dao lại nói thẳng: “Nghe lời cậu hai của cháu đi, sau này quần áo ở nhà máy mới mới sẽ dựa vào thiết kế của cháu, hơn nữa từ nay trở đi mỗi một kiểu dáng quần áo mới, mợ sẽ gửi qua đường bưu điện cho cháu một bộ, cam đoan sau này cháu không cần phải mua quần áo.”

“Nhưng vải vóc cũng là một vấn đề, cháu nghĩ chúng ta có nên tự dệt không? Nhưng đáng tiếc là chúng ta không biết kỹ thuật.”

Nghe được lời này của mợ hai, lúc này Tần Sương mới lại nói: “Cháu biết kỹ thuật dệt nhuộm, cũng có thể nâng cấp máy dệt mới cho mọi người, đến lúc đó đảm bảo vải vóc sản xuất ra tốt hơn vải vóc hiện tại trên thị trường.”

Lộ Dao nghe vậy, lập tức không biết nên nói thế nào cho phải. Cô cháu gái này có chút quá lợi hại rồi, tại sao cái gì cũng biết?

“Cậu hai, chúng ta tiến hành dệt và may cùng nhau luôn đi, miễn cho đến lúc đó có người thấy quần áo của chú bán chạy, lại động tay động chân vào vải vóc. Thay vì làm từ từ từng phần thì chúng ta làm quy mô lớn ngay từ đầu, nếu không đủ tiền thì chỗ cháu còn có.”

Nghe những lời nói mạnh mẽ của cháu gái, Hạ Hồng Sâm nghĩ thầm, đúng là người nhà họ Hạ bọn họ, tài năng kinh doanh đúng là còn lợi hại hơn cả ba của ông ấy.

Sau đó, ông ấy vỗ bàn nói: “Đã như vậy, cứ quyết định vậy đi. Chờ cháu viết ra bản kế hoạch, cậu trở về Hải Thành sẽ bắt đầu xây dựng nhà máy.”

Mấy tiểu bối nghe Tần Sương cứ như vậy thuận miệng chỉ trỏ, một nhà máy may mặc theo đó mà được thành lập, quả nhiên không thể so sánh với yêu nghiệt, quá đáng sợ!

Sau khi ăn xong bữa tối, mấy người Âu Dương Tình chuẩn bị ra về, bọn họ đã mua nhà ở chỗ này nên đương nhiên không thể ở lại đây.

Hai người Tần Sương và Hoắc Đình Châu lái xe đưa bọn họ trở về, thuận tiện biết chỗ nhà bà ngoại.

Về phần Hoắc Nam Hi và Hoắc Đình Xuyên cũng được Hoắc Đình Châu đưa về, hai bóng đèn vẫn không nên xuất hiện ở trước mặt thì tốt hơn.

Sau một ngày mệt mỏi, ban đêm, hai vợ chồng trẻ nằm trên giường, vừa tâm sự về những dự định tương lai của mình, vừa quấn quýt thân mật.

Hoắc Đình Châu giày vò đến quá nửa đêm mới ôm vợ ngủ thiếp đi, cũng không biết lúc này đứa trẻ có tới hay không.

Vừa nghĩ đến việc sau này có một bé gái mềm mại, thanh tú gọi mình là bố, anh vui mừng không thể tả xiết.

Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Tần Sương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới mở mắt thức dậy.

Thấy bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của ngường đàn ông, lúc này cô mới thức dậy, mặc quần áo, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Nghĩ đến việc còn phải đến bệnh viện thăm em gái của Hổ Tử, cô tuỳ tiện ăn một miếng điểm tâm rồi gọi lớn: “Tần Dã, chúng ta phải đi bệnh viện, em chuẩn bị xong chưa?”

Tần Dã đang làm bài tập trong phòng nghe được lời này, lập tức vứt bút chì, đi ra ngoài nói: “Em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ngay bây giờ đi sao?”

“Đúng vậy, em có muốn mang theo thứ gì thì cứ mang theo, chúng ta sẽ ra ngoài ngay.”

Tần Dã nghe vậy, lập tức quay về phòng, xách cặp sách đầy ắp bước ra ngoài.

Sau đó Tần Sương trực tiếp lái xe đưa Tần Dã tới bệnh viện quân y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-325.html.]

Người đàn ông của cô nói ở bên kia đã thuê một y tá chăm sóc, hiện tại vẫn chưa biết kết quả kiểm tra thế nào, cho nên nhân lúc còn chưa nhập học, nhất định phải sắp xếp tốt cho đứa trẻ mời được.

Sau đó, hai người vừa đến bệnh viện, dựa theo thông tin mà Hoắc Đình Châu đưa cho, trực tiếp đi đến khoa nội trú.

Khi nhìn thấy đã được bố trí phòng đôi, Tần Sương cũng cảm thán trước sự chu đáo của chồng mình.

Tuy nhiên, Tần Dã lại đi tới cửa, có chút lo lắng nói: “Chị ơi, em gái có thể nào không thích em không?”

“Không đâu, em là một người anh trai tốt, em gái em chắc chắn sẽ thích em, chúng ta vào xem một chút đi!”

Tần Dã thấy chị gái mình nói như vậy, cũng đè xuống sự lo lắng trong lòng. Sau khi bước vào, nhìn thân hình gầy gò nhỏ bé trên giường bệnh, cậu bé không nhịn được nữa mà bắt đầu rơi nước mắt.

“Ôi... chị ơi, sao em gái em lại biến thành bộ dạng này? Em ấy gầy quá.”

Nhìn thấy Tần Dã khóc, trong lòng Tần Sương cũng không dễ chịu chút nào. Đứa trẻ nhỏ bé nằm ở đó giống như một con búp bê rách nát, nếu không phải vẫn còn hơi thở, cô còn tưởng rằng là người chết.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện, y tá từ đi ra ngoài lấy nước đã bước vào, nhìn thấy hai người xa lạ ở trong phòng bệnh, cô ấy cũng nghi hoặc hỏi: “Hai người là ai?”

Tần Sương quay người, khách sáo nói: “Chúng tôi là người nhà của đứa trẻ, đây là anh trai của cô bé, tôi nghĩ có lẽ đã có người giải thích cho cô rồi.”

Y tá nghe nói là người nhà của cô bé, lúc này mới mỉm cười nói: “Xin chào, đây là cô Tần phải không? Cấp trên đã nói cho tôi biết rồi.”

“Vâng, xin chào, khi nào đứa trẻ này có thể tỉnh lại? Tôi còn một số chuyện muốn hỏi.

“Sẽ sớm thôi. Sau khi truyền dịch buổi sáng xong, cô bé sẽ ngủ thiếp đi. Đợi lát nữa chuẩn bị ăn trưa có lẽ sẽ tỉnh lại thôi. Nhưng đứa trẻ này thực sự rất đáng thương. Trên người cô bé không có một chút thịt nào, cũng không biết làm thế nào mà cô bé có thể sống sót được.”

Tần Sương nghe xong, lại nói với Tần Dã: “Em ở lại đây với em gái, chị sẽ đi gặp bác sĩ điều trị hỏi thăm tình hình cụ thể một chút, chỉ cần có thể điều trị, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em gái, em đừng cảm thấy nặng nề, biết không?”

“Vâng, em nghe lời chị, chờ em trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp chị.”

“Đứa trẻ ngoan, chỉ cần em khỏe mạnh lớn lên là chị sẽ vui vẻ.”

Ở kiếp trước, cô và ba từng nhận nuôi không ít đứa trẻ mồ côi, nhìn những đứa trẻ đó khỏe mạnh lớn lên, lần lượt lập thành gia lập nghiệp, cũng coi là một loại thành tựu.

Mọi người đều nói rằng những người đầu đường xó chợ đều không phải là người tốt lành gì, nhưng lại không ai biết những tên lưu manh giả danh trí thức còn tàn nhẫn đáng sợ hơn những người đầu đường xó chợ như bọn họ.

Cho dù người khác có kỳ thị những người như bọn họ thế nào thì cô và ba đều làm việc không thẹn với lương tâm, cho nên kiếp trước mới có thể sống thư thái như vậy.

Đôi khi cô tự hỏi, có phải ở kiếp trước mình đã làm được nhiều việc tốt, mới tích lũy công đức cho bản thân và ba cô, nếu không thì c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, sao có thể còn may mắn được xuyên không như vậy.

Cho nên làm người, vẫn nên làm nhiều việc tốt một chút.

Sau khi Tần Sương tìm gặp bác sĩ điều trị cho đứa trẻ, hỏi thăm tình hình, cô mới biết đứa trẻ là lớn lên mới mắc bệnh tim.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là hiện tại trong nước vẫn chưa phát minh loại thuốc đặc hiệu về phương diện này.

Nhưng Tần Sương cũng không phải nhân tài chuyên ngành điều chế dược phẩm, ngoại trừ mua thuốc ở trong trung tâm mua sắm cho đứa trẻ trước, hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Nếu sớm biết sẽ đến thời đại lạc hậu như vậy, lúc trước cô đã học tập y thuật thật cẩn thận.

Cô mang theo tâm trạng phức tạp trở lại phòng bệnh, lại thấy đứa trẻ kia đã tỉnh lại.

Khi Hổ Tử nhìn thấy chị gái mình quay lại, cũng lên tiếng: “Chị ơi, sau khi em gái của em tỉnh dậy có chút ngơ ngác không nói lời nào, chị nói có phải em ấy bị ngốc không?”

Tần Sương nghe xong lời này, cũng đi tới xem đứa bé trên giường, thấy ánh mắt cô bé không hề mơ màng, có lẽ là do điều trị lâu dài nên đứa trẻ này có chút buồn bực.

“Em gái nhỏ, đây là anh trai của em, là anh trai ruột của em, bệnh tình của em không phải vấn đề dì lớn, sau này em sẽ đi học giống như các bạn học bình thường khác.”

“Gia đình của em không còn nữa, sau này anh trai của em sẽ chăm sóc em, anh trai sẽ không đối xử tệ với em giống như ba mẹ nuôi, anh trai cũng sẽ càng yêu thương em nhiều hơn.”

“Chị biết em đang suy nghĩ gì, em đang nghĩ nếu bệnh của mình không chữa được, sau này sẽ là gánh nặng của anh trai.”

“Thật ra không phải như vậy, bệnh của em có thể chữa khỏi, chỉ là vấn đề thời gian, em tin tưởng chị được không?”

Cô gái trên giường nghe Tần Sương nói xong, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên mở miệng nói : “Thật sự có thể chữa khỏi sao?”

Loading...