cắt ngang:
“Đưa gì mà đưa,  dọn sang đó ở luôn cho tiện.”
 
Trương Sơn ấp úng:
“Ban ngày  còn   mà, một   chắc lo  kịp.
Nếu họ ở nhà , ban ngày bà nội  thể phụ trông, nấu cơm gì đó… Dù  bà cũng nấu cơm cho , chỉ thêm bát gạo thôi. Nhà đông vui, em cũng đỡ lo bà ở nhà một .”
 
 bật  thành tiếng.
Cả nhà  đúng là  tính toán!
 
Thế là khỏi tốn mỗi nhà 1.500, còn tiện thể biến bà nội  – gần tám mươi tuổi – thành osin cho nhà  .
 
Không lẽ  là con rối mềm dễ nắn ?
 
Trước đây  nghĩ Trương Sơn  hiền,  nhu nhược, nhưng ít  một lòng với gia đình nhỏ của .
Giờ thì thấy , hễ dính tới bố    là chẳng  giới hạn gì.
 
 hỏi:
“Còn em trai, em gái  ? Chúng  lo? Bố   sang nhà  thì chúng bỏ   bao nhiêu?”
 
Trương Sơn cúi đầu:
“Bọn nó   tiền… Mình là  chị, so đo với em  gì?”
 
 chửi thẳng:
“Bố tiên sư ! Chúng nó   tiền thì  tưởng  giàu chắc?
Chúng nó cưới  bố   mua nhà mua xe,   cái gì?
Bây giờ nhà  đang ở còn là nhà bà ,  mà mặt dày đưa bố   sang để bà  hầu hạ?
Chưa từng thấy nhà nào trơ trẽn như nhà !”
 
Từ  tới giờ   bao giờ nổi giận với   đến thế.
Anh  ngẩn , gãi đầu lẩm bẩm:
“Anh chỉ  bàn với em thôi mà… Hơn nữa, cùng một nhà thì giúp  chẳng  nên  ?”
 
 mắng tiếp:
“Giúp cái  gì! Bà  là  nhà  ? Em trai em gái    con ruột bố   ? Chúng là con hoang chắc mà  giúp?”
 
Trương Sơn bắt đầu bực:
“Em  chuyện  mà khó  thế?”
 
 nhướng mày, mỉa mai:
“Nhà   việc  thật,  thì .
Thôi, mau về nhà  mà chui  lòng  b.ú tí !”
 
  đẩy  lôi    cửa, sập mạnh cánh cửa.
 
Sống kiểu  chịu  nổi!
 
Trước đây  nghĩ Trương Sơn là Trương Sơn, nhà chồng là nhà chồng, chỉ cần sống  gia đình nhỏ là .
 sự thật thì   .
 
Anh  quá mù quáng với bố , để mặc họ hút máu,  còn lôi cả  .
Giờ thì lôi cả bà nội   tính toán!
 
Kệ  nó,  nghỉ chơi!
 
Nghĩ thông suốt ,  thấy  nhẹ hẳn.
May mà  khi cưới   đề phòng: công ty, nhà cửa, tiền bạc đều  tên bà nội.
 
Những năm , Trương Sơn cống hiến hết cho bố , nuôi con, chúng  chẳng tiết kiệm  gì.
 
Chỉ  điều,  lo họ sẽ tranh quyền nuôi Kha Kha.
Dù  Trương Sơn cũng  thương con, nâng niu như báu vật.
 
  lo… nhưng  kịp lo lâu, chuyện  xảy .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bo-chong-bi-liet-em-gai-chong-muon-toi-hieu-thao-voi-bo/6.html.]
Ngày hôm , đang ở công ty,  nhận  điện thoại bà nội:
Bà  chợ về thì thấy bố  Trương Sơn  dọn  nhà , chiếm luôn phòng ngủ chính, còn bảo là…   đồng ý!
 
 bốc hỏa!
Hai cái lão già !
 
 vội chạy về,  gọi Trương Sơn:
“Anh ở ? Sao bố    chuyển sang nhà ?”
 
Trương Sơn  xong cũng sững .
Anh   hề , chỉ phát hiện… chìa khóa nhà  biến mất.
 
Chúng  về đến nơi, hành lý bày la liệt.
Bà nội  đang  uống   sofa,  chồng thì cầm mấy tờ giấy  cho bà .
 
Thấy  , bà dúi giấy cho :
“Yến Yến, con về đúng lúc, giải thích cho bà con  với. Mẹ  cả chục   mà bà vẫn  hiểu, khô hết cả miệng đây .”
 
   tờ giấy suýt tức méo mũi.
Trong đó sắp xếp lịch cho bà nội  từ 6h sáng đến 8h tối: lật , xoa bóp, nấu ăn…  một phút nghỉ.
Kèm theo cả thực đơn: mỗi bữa bốn món một canh,  cá  thịt,   ăn đồ thừa, cả tuần   trùng món.
 
 đập tờ giấy  mặt Trương Sơn:
“Đây  ‘chỉ thêm bát gạo’ của ? Mặt nhà  còn dày hơn tường thành!”
 
Trương Sơn chỉ  cúi đầu im lặng.
 
  sang quát  chồng:
“Không  bà  đây bằng cách nào, nhưng ngay lập tức dọn  khỏi nhà !”
 
Bà  vênh mặt:
“Đây là nhà con trai ,    dọn?”
 
  khẩy:
“Bà    hổ ? Nhà  của bà nội , con trai bà cũng chỉ là khách trọ, còn ‘nhà bà’ cái nỗi gì?”
 
Bà  cãi:
“Cô lấy con trai  là  nhà , bà nội cô với cô là do nhà  nuôi, đương nhiên nhà  là của !”
 
Mặt dày tới mức  tưởng.
 còn  kịp nhào lên thì bố chồng từ phòng ngủ hét to:
“Có ai !  ị  đây !”
 
Mẹ chồng  sang đẩy bà nội :
“Mau  dọn!”
 
Bà nội  động đậy.
Bà  tưởng bà   thấy, liền túm tay bà quát:
“Đồ già  chết,   thấy   bảo  dọn phân ?”
 
 bùng nổ.
Túm tóc bà , tát một cái lệch cả mặt.
Chưa kịp để bà phản ứng,  tát thêm cái nữa tạt ngược .
 
“Mẹ mới là đồ già  chết!  vả c.h.ế.t bà bây giờ!”
 
Trương Sơn vội lao tới can.