nghĩ  cũng khá thích chiếc váy hôm nay mặc, thế là đồng ý.
 
Ban đầu  tưởng Thẩm Dật chỉ giúp giặt váy.
 
 khi   ngoài,  thấy đôi tay to lớn của  đang tỉ mỉ vò giặt nội y của .
 
Một luồng  nóng lan đến gò má,  vô thức gọi tên Thẩm Dật.
 
Thẩm Dật ngước mắt lên, nghi hoặc  .
“Sao thế?”
 
    mở miệng thế nào, dù gì cũng do   hỏi kỹ  đồng ý.
 
Lắp bắp mãi, cuối cùng  chỉ  thể chỉ   .
 
“Cậu…   mặc áo?”
 
Lúc   để trần nửa  , lộ  cơ bắp rắn chắc khiến da đầu  khác tê dại.
 
  từng nhận  — nội y của  trong tay   nhỏ bé đến , như thể chỉ cần nhẹ tay một chút là  thể xé rách.
 
Thẩm Dật  chút ấm ức.
 
“Quần áo của  đều để ở nhà,  còn cái nào để .”
 
Lúc   mới sực nhớ, đúng thật là  vẫn mặc chiếc quần ban sáng.
 
Cảm giác tội  trong   trào dâng,  giúp  giặt đồ, còn  thì bắt bẻ .
 
 lập tức lấy một chiếc áo mới từ trong phòng  ném cho .
 
Thẩm Dật cầm áo, giọng  chút bực bội: “Cậu mua chiếc áo  cho Cố Nam Phong?”
 
Biết  hiểu lầm,  vội giải thích: “Không ,  mua cho bố , Cố Nam Phong  từng đến đây,  cứ mặc tạm .”
 
Nói xong,    bỏ chạy,  dám  Thẩm Dật thêm một giây nào nữa, sợ  phát hiện má và cổ   đỏ bừng.
 
Lúc  bình luận  màn hình cũng đang phấn khích.
 
[A a a, phản diện đang giặt nội y cho nữ chính, từng chỗ đều  tỉ mỉ chà giặt.]
 
[Nhìn thế , ngón tay phản diện dài ghê.]
 
[Bình luận ,  thật sự   hiểu ngay .]
 
[Phản diện bắt đầu giặt quần lót của nữ chính , cứu ,   thể “nóng” thế !]
 
[Người khác giặt đồ là hình phạt, phản diện giặt đồ là phần thưởng. Nữ chính , cô cứ tiếp tục thưởng cho phản diện thế ,  sợ   cô xuống giường  nổi mất.]
 
Bình luận càng lúc càng quá đáng,  quyết định trùm chăn , nhắm mắt  thèm xem nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/binh-luan-noi-rang-phan-dien-benh-kieu-tham-yeu-toi/5.html.]
9.
 
Sáng hôm ,   mùi đồ ăn thơm nức đánh thức.
 
Trên bàn ăn  chỉ  cháo kê, sandwich mà còn  cả bánh kếp, sủi cảo.
 
Không  Thẩm Dật dậy từ bao giờ mới  thể chuẩn  xong ngần  món.
 
 đang ăn  ngon miệng thì điện thoại báo  tin nhắn chuyển khoản từ Thẩm Dật.
 
Số tiền gần như đủ để chi trả viện phí và thuê hộ lý cho  .
 
“Cậu lấy   tiền?”
 
 nhớ rõ tối qua  vẫn còn trắng tay,  bây giờ  thể chuyển khoản  tiền lớn thế ?
 
Thẩm Dật mím môi, dường như   nên trả lời thế nào.
 
Lúc , bình luận  màn hình  tràn ngập tin tức.
 
[Phản diện thật đáng thương, cả đêm qua  ngủ để cày thuê game cho  khác, còn bán cả tài khoản   chơi suốt mấy năm mới miễn cưỡng gom đủ  tiền .]
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
[Nữ chính đừng hỏi nữa, phản diện sợ cô coi thường , cho rằng chơi game là    việc gì nên mới  dám  .]
 
Thì  là .
 
Ông chủ vẫn là ông chủ, dù rơi  cảnh khốn cùng vẫn  thể nghĩ  cách kiếm tiền.
 
Không giống , nếu rơi  tình cảnh  chắc chỉ  thể nghĩ đến việc vác gạch  nhặt rác mà thôi.
 
Thẩm Dật    ,  cũng  tiếp tục truy hỏi.
 
Vừa ăn  hỏi : “Vậy    còn ở  đây ?”
 
Thẩm Dật khựng , tay cầm đũa vô thức siết chặt.
 
“  thể ở nhờ thêm vài ngày ? Dù  bây giờ  cũng   nơi nào để .”
 
Bình luận vẫn tiếp tục.
 
[Chắc nữ chính sẽ từ chối thôi, dù  Thẩm Dật cũng là phản diện, mà phản diện chỉ  thể trưởng thành trong gian khổ và thử thách, đây là quá trình mà  bắt buộc  trải qua.]
 
[Dù  điều   lý, nhưng  vẫn  nhịn  mà thấy thương phản diện.]
 
[Nếu phản diện rời , liệu nữ chính    về chạy theo nam chính ? Có bất lịch sự với  quá  ?]
 
 còn đang do dự, ngẩng đầu lên liền chạm  ánh mắt tội nghiệp của Thẩm Dật.
 
Miệng   não, buột miệng : “Cũng   là  thể.”