Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Biểu Muội Vạn Phúc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-27 19:58:00
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơi sương trắng trong phòng tắm dần tan , khí trở nên se lạnh.

Tán Hương liếc Gia Phù mấy . Nàng thu , ngâm trong chiếc bồn tắm gỗ long não. Mái tóc đen gội xong còn ẩm ướt cài lỏng lẻo ở cổ bằng một chiếc trâm cài tóc. Trán nàng nhẹ nhàng tựa thành bồn, hai mắt nhắm nghiền, lông mi rủ xuống, dường như ngủ .

Tán Hương sợ Gia Phù lạnh, khỏi khẽ thúc giục: "Tiểu nương tử, mau tỉnh dậy."

Gia Phù từ từ mở mắt, vịn thành bồn ướt sũng, dậy.

Làn da trắng nõn nà, mịn màng như ngọc, lấp lánh những giọt nước trong veo, dáng tựa một đóa lan kiều diễm hé nụ.

Tán Hương dùng một chiếc khăn mềm lớn quấn kín Gia Phù từ vai. Đinh Hương đưa đến bộ quần áo chuẩn sẵn. Gia Phù lau khô , mặc quần áo bước ngoài. Mấy bà lão việc lặt vặt liền dọn dẹp. Trong đó một bà lão họ Vương, mới đến lâu, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ nước tắm, nhịn hỏi: "Tiểu nương tử dùng hương gì mà ngày nào cũng thơm thế? Thơm lạ lùng. Cháu gái tháng lấy chồng, mua ít về cho cháu thêm đồ cưới."

Tán Hương là thiện, đáp: "Bà Vương, thứ gọi là long não đông, vận chuyển từ Nam Thiên Trúc (Ấn Độ cổ đại) đến. tiểu nương tử , ở bên đó vốn chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng vận chuyển vượt biển đến đây, một phần cũng là một lạng bạc ."

Bà Vương giật , tặc lưỡi: "Ôi trời ơi! Thứ đắt quá, mà mua nổi! Nước tắm của tiểu nương tử ngày nào cũng cho thứ , một tháng thì tốn bao nhiêu bạc chứ? Đây là tắm nước thơm, mà là tắm tiền !"

Bà lão khác "chậc" một tiếng bật : "Lão Vương, lời chỉ thôi, ngoài nghìn vạn đừng lung tung, kẻo chê. Chủ nhà là ai chứ? Hương liệu dù đắt đến mấy, đến chỗ chủ nhà , cũng chẳng qua chỉ là bùn đất mà thôi. Đừng một phần một lạng bạc, dù là mười lạng bạc, tiểu nương tử dùng, cũng chỉ là một lời sai bảo mà thôi."

Thương mại hàng hải ở Tuyền Châu (nay là Tuyền Châu, Phúc Kiến) phồn vinh. Các cảng lớn nhỏ ngoài cổng Nam Huân và Tù Môn, mỗi ngày thuyền bè . Từ các nước gần như Chiêm Thành, Xiêm La, cho đến các nước xa xôi như Đại Thực, Ma Lâm, Bỉ Thích, các loại hàng hóa lạ từ nước ngoài bày bán la liệt, hương liệu là một trong những loại phổ biến. Gia đình họ Chân là phú hộ lớn ở Tuyền Châu, sở hữu đội thuyền hàng đầu. Hương liệu dù quý hiếm đến mấy, đến nhà họ Chân cũng chẳng còn gì là lạ. Lời của bà lão tuy chút khoa trương, nhưng cũng sai.

Bà Vương gật đầu như gà mổ thóc, ngượng ngùng: "Vâng, , kiến thức, sai ..." Vươn cổ hít thêm một hương thơm thật mạnh, cùng khác khiêng nước ngoài.

Tán Hương bước , thấy Gia Phù mở hộp hương liệu, dùng muỗng ngọc múc một muỗng. Biết nàng cho chiếc lư hương hình đầu phượng, vội vàng tiến lên giúp nàng mở nắp lư hương.

"Việc để nô tỳ . Tiểu nương tử cẩn thận, kẻo bỏng tay."

Gia Phù bỏ hương liệu lư. Hương liệu chạm lửa, phát tiếng kêu "xì xì" khe khẽ vui tai. Kèm theo một làn khói xanh lượn lờ bay lên, nàng khẽ cúi , nâng tay, vẫy khói hương về phía vài cái, nhắm mắt, hít một thật sâu.

Tán Hương thấy, trong lòng chút khó hiểu.

Tiểu nương tử đến nay thích xông hương trong phòng, chỉ cắm hoa tươi. , ngày hôm đó từ Tây Sơn Tự trở về, đột nhiên đổi sở thích. Trong phòng chỉ đổi sang xông loại long não đông , mà ngay cả nước tắm cũng cho thêm bột giã nhỏ.

Cái đó thì thôi. Tán Hương ở nhà họ Chân nhiều năm, theo tiểu nương tử, ít nhiều cũng về các loại hương liệu và ưu nhược điểm của chúng. Long não đông đương nhiên là hàng thượng phẩm, mùi hương nhẹ nhàng thanh tao, hậu vị ngọt, giá cả hề rẻ. trong các loại hương liệu thuộc nhóm hương nhựa cây, nó là hàng cao cấp nhất. Hàng cao cấp nhất là long diên hương. Vì hình dáng và màu sắc của hai loại hương liệu giống , mùi hương cũng tương tự, chuyên khó phân biệt, nên thường gian thương dùng long não đông giả long diên hương để bán.

Long diên hương tuy hiếm, nhưng nhà họ Chân trong kho. Tiểu nương tử đổi sang dùng hương xông, lấy long diên hương mà dùng loại long não đông kém hơn ?

Tán Hương nhịn hỏi một câu.

Gia Phù chằm chằm làn khói xanh đang phun từ miệng phượng, nhàn nhạt : "Long diên hương là hương cống nạp của hoàng gia, dùng thích hợp."

Tán Hương chợt hiểu : "Vẫn là tiểu nương tử suy nghĩ chu đáo."

"Ngày mai ngoài nhớ mang theo. Quần áo của cũng xông loại long não đông bộ, xông lâu một chút, những thứ khác tuyệt đối dùng, đừng nhầm lẫn."

Tán Hương : "Tiểu nương tử yên tâm, nô tỳ chuẩn sẵn sàng hết , sẽ sai ."

"Phu nhân đến !"

Gia Phù đầu , thấy , Mạnh phu nhân và bà v.ú Lưu theo, đến cửa. Nàng nở nụ , tiến lên đón.

Mạnh phu nhân dẫn con gái xuống mép giường: "Sức khỏe thế nào ? Ngủ còn mơ màng ?"

Mùng chín tháng giêng là giỗ đầu ba năm của cha Gia Phù. Hôm đó nàng theo bà nội Hồ phu nhân, Mạnh phu nhân và trai Chân Diệu Đình cùng Tây Sơn Tự pháp sự Đại Tường. Đêm đó nàng ngủ trong chùa, nàng và Mạnh phu nhân ngủ cùng phòng. Sáng sớm hôm , Mạnh phu nhân tỉnh dậy, thấy con gái nước mắt đầm đìa, giật hỏi nguyên do. Nàng lắc đầu , chỉ một mực ôm chặt lấy , . Mạnh phu nhân dọa ít, nghi ngờ nàng gặp thứ sạch sẽ ngoài chùa. Bà xin lá bùa linh và nước phù, ngày hôm đó đưa nàng về nhà, tinh thần nàng trông vẫn mơ màng, mấy ngày nay mới khá hơn.

Gia Phù : "Con gái khỏe . Mẹ cần lo lắng."

Mạnh phu nhân ngắm con gái một lúc, thấy nàng tươi, sắc mặt quả nhiên cũng . Bà âu yếm ôm nàng lòng: "Cha con , thoáng chốc ba năm. Anh con nghịch ngợm lời, bên cạnh chỉ còn con là tri kỷ. Ngày mai ..."

Bà dừng .

Ngày mai, Gia Phù sẽ cùng Mạnh phu nhân và trai Chân Diệu Đình lên phía Bắc, đến kinh thành.

Chuyến lên phía Bắc của gia đình họ Chân, bề ngoài là để chúc thọ lão phu nhân họ Bùi của Phủ Vệ Quốc Công, nhưng thực , còn là vì hôn sự của Gia Phù và Thế tử Bùi Tu Chỉ của phủ Quốc Công.

Hôn sự bàn bạc xong từ một năm , chỉ chờ Gia Phù mãn tang thì tiến hành. Mặc dù là tái hôn, và bên đó một con riêng năm tuổi đang đợi, nhưng nhà họ Chân dù giàu đến mấy, cha quá cố cũng chỉ công danh Tú tài. Nàng thể gả phủ Quốc Công Thế tử phu nhân là trèo cao cực độ. Hôn sự thành công, ở giữa cũng trải qua ít gian truân.

Con gái nơi chốn, đối với gia đình họ Chân, đây càng là một tin đại hỷ. Mạnh phu nhân đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ đến khi con gái xuất giá, con đường xa xôi cách trở giữa kinh thành và Tuyền Châu, con gặp e rằng dễ dàng. Hơn nữa, Phủ Quốc Công môn cao hộ sâu, gia thế nhà bằng, bà lo lắng con gái khó thể vững. Hết lo chuyện lo chuyện khác, những tâm sự tuôn trào, khóe mắt bà ẩn hiện ánh lệ.

Bà v.ú Lưu vội vàng lựa lời khuyên nhủ: "Tiểu nương tử gả cho ai khác, Phủ Quốc Công là rõ gốc gác. Thế tử phẩm mạo xuất chúng, tài ba, khi đến Tuyền Châu, đối xử với tiểu nương tử thế nào, phu nhân cũng đó. Huống hồ, nhị phu nhân bên đó và phu nhân ngài là chị em ruột, đều là một nhà. Tiểu nương tử qua đó, chính là Thế tử phu nhân của Phủ Quốc Công , phúc khí còn bao nhiêu, phu nhân gì mà lo lắng?"

Mạnh phu nhân khuyên, chuyển sang , lau khóe mắt, nắm tay con gái : "Là nghĩ nhiều . Đi thôi, đừng để bà nội con đợi lâu."

...

Bà nội của Gia Phù, Hồ phu nhân, là trụ cột chính của gia đình họ Chân, tinh minh và mạnh mẽ, thua kém đàn ông. Trước đây bà một lòng mong con trai thi đỗ công danh. Sau khi chồng qua đời, để con trai phân tâm, bà tự quán xuyến bộ việc nhà. Tuy nhiên, cha của Gia Phù tính tình khoáng đạt phóng khoáng, mấy hứng thú với công danh. Sau khi thi đỗ Tú tài, ông liên tục thi trượt. Đến khi ông hơn ba mươi tuổi, tức giận bỏ hẳn công danh để tiếp quản sản nghiệp gia đình. Không ngờ ba năm , khi Gia Phù mười ba tuổi, ông theo đoàn thuyền biển, may gặp phong ba mà qua đời. Hồ phu nhân, tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau thương thể hình dung . phụ nữ lớn tuổi vượt qua, và đặt hy vọng trai Gia Phù là Chân Diệu Đình. Chân Diệu Đình hơn Gia Phù hai tuổi, năm nay mười tám, với em gái. Đáng tiếc là mấy tiến bộ, học hành be bét đành, việc nhà cũng để tâm, cả ngày lêu lổng bên ngoài. Lúc đèn thắp, mà vẫn thấy về.

Gia Phù theo đến phòng bà nội. Bà lão lông mày rậm, trán rộng, dung mạo nghiêm nghị. Gia Phù và bà thiết, đây thậm chí chút sợ bà. Ngay cả Mạnh phu nhân mặt bà cũng dám nhiều, chỉ dẫn con gái đến thỉnh an.

Lão thái thái hỏi về việc chuẩn lên phía Bắc ngày mai, Mạnh phu nhân vội vàng đáp: "Mẹ yên tâm, quà mừng thọ của Quốc Công lão phu nhân con tự tay chuẩn , còn quà cho nhà họ Tống nữa, tất cả kiểm kê và chất lên thuyền . Ngôi nhà ở kinh thành cũng thỏa, đến đó là thể ở ."

Chuyến đến kinh thành của Gia Phù, nàng sẽ về Tuyền Châu nữa, mà ở đó đợi kết hôn. Để thuận tiện cho việc chuẩn hôn sự sắp tới, nhà họ Chân đặc biệt mua một căn nhà ở kinh thành.

Lão thái thái hỏi thêm vài câu, Mạnh phu nhân đều trả lời chu đáo, sai sót gì. Lão thái thái hài lòng, : "Đến kinh thành, đừng tính toán tiền bạc, nên dùng thế nào thì cứ dùng thế . Gia thế nhà họ Bùi đúng là cao, nhưng gia đình lớn, những khó khăn thấy , chắc ít hơn chúng . Huống hồ bây giờ trong cung đổi chủ, nhà họ Bùi cũng còn vẻ vang như nữa. Họ đồng ý mối hôn sự , vì bản A Phù, mà là vì tiền tài và năng lực kiếm tiền của chúng ."

Bà Mạnh : "Mẹ yên tâm, con dâu ."

Khuôn mặt nghiêm nghị của bà lão cuối cùng cũng hiện một nụ : "Con cũng khổ, gả nhà họ Chân , giống như , tuổi còn trẻ thủ tiết. May mà còn một đôi con trai con gái là niềm hy vọng. A Phù bây giờ gả , con cũng thể theo hưởng phúc ."

Mạnh phu nhân xuất từ gia đình quan . Khi cha bà bổ nhiệm quan ở Phúc Kiến, xảy một sơ suất lớn, nhờ tổ phụ nhà họ Chân giúp đỡ tiền bạc mới vượt qua khó khăn. Để bày tỏ lòng ơn, ông gả một con gái cho nhà họ Chân. Ban đầu hai gia đình mối quan hệ , nhưng khi cả Mạnh đại nhân và tổ phụ nhà họ Chân lượt qua đời, con trai nhà họ Mạnh ăn thuận lợi, tự cho địa vị, chịu chủ động thiết với nhà họ Chân, mối quan hệ giữa hai gia đình dần trở nên xa cách. khi Mạnh phu nhân về dâu, bà và chồng tình cảm . Giờ phút , một câu của lão thái thái khơi gợi nỗi buồn, mắt bà đỏ hoe, nhưng dám rơi lệ, chỉ : "Mẹ đúng, con cũng nghĩ như ."

Lão thái thái gật đầu, sang Gia Phù đang im lặng bên cạnh, gọi tên nàng một tiếng.

Gia Phù lời , liền quỳ xuống chiếc đệm mặt bà: "Bà nội xin cứ dặn dò."

"Hiếu thảo là gốc của trăm nết . Tình hình gia đình chúng thế nào, con rõ trong lòng. Tuy quý ở tự lập, nhưng con gả nhà họ Bùi, đó luôn là một chuyện . Bà nội sớm muộn gì cũng . Gia nghiệp để cho con. Sau con ở nhà họ Bùi nếu địa vị, ít nhiều cũng giúp đỡ con một chút. Lời bà , con nhớ ?"

Gia Phù : "Cháu gái nhớ ." Thái độ vô cùng cung kính.

Trong ánh mắt bà lão nàng, toát lên một chút tình cảm dịu dàng hiếm . Bà gật đầu : "Con dậy , về sớm nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe, sáng mai còn lên đường."

Chương 3

Ra khỏi chỗ Hồ lão phu nhân, Mạnh phu nhân liền hỏi tung tích của con trai.

Trương Đại – quản gia trong nhà – thể rõ, chỉ rằng buổi trưa Chân Diệu Đình vẫn còn cùng nô tài ở bến tàu kiểm kê đồ vật sẽ vận lên thuyền để ngày mai lên đường, đó nô tài bận rộn, lưng một cái, cùng tiểu đồng biến mất. Đi thì .

Chuyến lên phía Bắc , trai Gia Phù, Chân Diệu Đình, đương nhiên cùng. Sáng mai là xuất phát, mà giờ chạy . Mạnh phu nhân nhịn phàn nàn. Trương Đại tự trách: "Nô tài sơ suất, nô tài cho gọi tìm ngay."

Mạnh phu nhân thở dài: "Thôi , trách ngươi, hai chân mọc ở , thể bắt ngươi cứ chằm chằm . Cứ cho đến những nơi thường lui tới mà tìm là ."

Trương Đại lời, vội vã rời .

Mạnh phu nhân đưa con gái về phòng, dặn dò nàng ngủ sớm, mới rời .

Đêm dần khuya, bộ Chân phủ chìm tĩnh lặng.

Sáng mai, sẽ lên đường về phía Bắc.

Những ngày , tất cả chuyện của kiếp , chỉ cần nhắm mắt , liền cuộn trào trong tâm trí Gia Phù như sóng biển.

Đêm nay càng thể ngủ .

Đêm của kiếp , nàng nhớ nàng cũng trải qua một đêm ngủ, nhưng tâm trạng khác so với đêm nay.

Lúc đó, ngoài sự bồn chồn, hơn cả là niềm vui sướng và sự mong chờ tương lai.

Nếu từng c.h.ế.t một , nàng của hiện tại, thể nghĩ đến, lương duyên mà nàng sắp gả, biểu ca thứ hai Bùi Tu Chỉ của Phủ Vệ Quốc Công, là một hèn nhát ích kỷ đến thế, thậm chí tự tay dâng nàng cho một đàn ông khác.

Về chuyện của nhà họ Bùi – Phủ Vệ Quốc Công mà nàng sắp gả , ai rõ hơn nàng.

Phủ Vệ Quốc Công hai phòng. Mạnh phu nhân của nhị phòng là chị em ruột của mẫu nàng, sinh biểu ca thứ ba Bùi Tu Lạc và biểu ca thứ tư Bùi Tu Hoành. Bùi Tu Chỉ thứ hai, là con trai thứ của Tân phu nhân ở phòng chính. giống như Bùi Tu Lạc và Bùi Tu Hoành, Gia Phù cũng gọi là biểu ca.

Thời điểm nhà họ Bùi hiển hách nhất là hơn hai mươi năm . Khi , con gái lớn Văn Cảnh của Hồ lão phu nhân thuộc Phủ Quốc Công tài sắc vẹn , lập Thái tử phi. Không lâu , Thái tử kế vị trở thành Thiên Hỷ Đế, nàng cũng trở thành Hoàng hậu. Đáng tiếc hồng nhan bạc phận, năm đó liền nhiễm dịch bệnh, hơn một năm dưỡng bệnh tại chùa hoàng gia, may qua đời.

Mặc dù Nguyên hậu qua đời, nhưng sự sủng ái của Hoàng đế dành cho nhà họ Bùi càng thêm thịnh vượng, kéo dài gần hai mươi năm. Cũng chính trong thời gian đó, cháu đích tôn Thế tử Bùi Hữu An của nhà họ Bùi, dần trưởng thành, nổi tiếng khắp kinh thành với danh xưng Thiếu niên Tể tướng. Nhà họ Bùi một thời phong quang vô song.

Thường thì trăng tròn sẽ khuyết, cực thịnh sẽ suy. Đối với nhà họ Bùi, vận suy dường như đều bắt đầu từ cái c.h.ế.t của Vệ Quốc Công.

Sự việc xảy năm Thiên Hỷ thứ mười sáu. Khi đó biên giới phía Bắc yên , Vệ Quốc Công đó lệnh dẫn quân trấn giữ biên cương, mắc bệnh mà qua đời. Lúc đó Bùi Hữu An theo cha trong quân, đưa linh cữu cha về. Ai ngờ lâu , kinh thành rộ lên tin đồn, rằng Thế tử Bùi Hữu An của Phủ Vệ Quốc Công khi uống rượu thuốc, cưỡng bức một tiểu xinh của Vệ Quốc Công, gia bộc bắt gặp, tiểu hổ uất hận mà tự vẫn. Tân phu nhân dù cố gắng hết sức để che đậy, cố gắng bưng bít vụ bê bối cho con trai, nhưng vô ích. Cuối cùng vẫn Ngự Sử Đài tấu trình lên tận mặt Thiên Hỷ Đế.

Triều đại lấy Hiếu nền tảng lập quốc. Trong thời gian cha còn để tang nặng, Bùi Hữu An vì lý do sức khỏe mà uống rượu thuốc, vốn dĩ thể bỏ qua . cha xương cốt còn lạnh, con trai mượn rượu phạm tội tà dâm, thì đó là tội thể tha thứ. Thiên Hỷ Đế tin, tự triệu kiến Bùi Hữu An để hỏi chuyện, vốn minh oan cho , nhưng theo lời đồn, lúc đó im lặng một lời, coi như nhận tội. Thiên Hỷ Đế bất đắc dĩ, tước bỏ công danh, cách chức Thế tử của . Sau đó, rời kinh, rời khỏi nhà họ Bùi.

Như một vì băng vụt qua bầu trời, Thế tử Bùi Hữu An từng tài hoa phóng khoáng, rực rỡ một thời của Phủ Vệ Quốc Công, mang theo ô danh, từ đó biến mất khỏi tầm mắt . Năm đó, mười sáu tuổi.

Nhà họ Bùi đó hoàng ân quá dày, phong quang nhiều năm như , khó tránh khỏi sự ghen tỵ. Xảy chuyện như , từng trở thành đề tài bàn tán lưng của . đây vẫn bộ sự suy tàn của nhà họ Bùi. Những biến động cung đình xảy trong vài năm tiếp theo mới là yếu tố quyết định thực sự ảnh hưởng đến phận thăng trầm của những quý tộc lớn ở kinh thành.

Hai năm , năm Thiên Hỷ thứ mười tám, Thiên Hỷ Đế bệnh nặng, truyền ngôi cho Thái tử Tiêu Ngữ 8 tuổi. Vì Tiêu Ngữ còn nhỏ, ngoài việc chỉ định Đại thần phụ chính, Thiên Hỷ Đế còn đặc biệt giao phó Thái tử cho em trai Thuận An Vương mà vô cùng tin tưởng. Thuận An Vương sẽ giám quốc hỗ trợ xử lý chính sự cho đến khi Thái tử tự chấp chính.

Sau tin đồn, rằng Thiên Hỷ Đế khi lâm chung, đặc biệt dặn dò Thuận An Vương đề phòng Vân Trung Vương Tiêu Liệt phản. Hắn vẫn luôn yên tâm về em hoàng tộc tài năng và chiến công hiển hách . Tiêu Liệt nhiều năm qua đều biểu hiện quy củ, thêm đó Thiên Hỷ Đế tính cách mềm yếu, luôn do dự quyết đoán, nên em họ vẫn sống yên với như .

Trong lời thề thốt đẫm lệ của Thuận An Vương, Thiên Hỷ Đế yên tâm . Tiêu Ngữ 8 tuổi trở thành Tân Đế của Đại Nguỵ, đặt niên hiệu là Thừa Ninh. Thuận An Vương nhiếp chính.

Hai năm nữa, đến năm Thừa Ninh thứ ba, Thiếu Đế may ngã ngựa qua đời trong một săn mùa thu. Thuận An Vương vốn hiền danh, triều thần thuận lý thành chương tiến cử Tân Đế. Đại Nguỵ bắt đầu bước niên hiệu Vĩnh Hy.

Việc Thuận An Vương lên ngôi, quá trình cũng hề thuận buồm xuôi gió. Lúc đầu, Trương Thái Phó – một trong những phụ chính do Tiên đế chỉ định – tính tình cương trực, thẳng thừng rằng nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thiếu Đế đáng ngờ, cho rằng Thuận An Vương mưu hại Thiếu Đế. Thậm chí còn một chiều tưởng tượng rằng Thiếu Đế hề chết, mà những trung thành bên cạnh bảo vệ và trốn thoát. những tiếng phản đối và nghi ngờ nhanh chóng dập tắt. Thuận An Vương sự tiến cử mạnh mẽ của một đại thần phụ chính khác xưng đế, những cựu thần đầu là Trương Thái Phó kẻ thì giết, kẻ thì giáng chức, triều đình nhanh chóng định.

Từ nhiều năm khi Vệ Quốc Công qua đời, nhà họ Bùi thiếu một trụ cột chính trong triều đình. Trong các con cháu thế hệ trẻ của nhà họ Bùi, kể từ khi Bùi Hữu An rời kinh, những còn cũng ai nổi bật. Huống chi, một triều vua, một triều thần. Con gái nhà họ Bùi từng là Nguyên hậu của Thiên Hỷ Đế, nhà họ Bùi mối quan hệ sâu sắc với triều Thiên Hỷ. Mặc dù đối với việc Thuận An Vương đăng cơ, Phủ Vệ Quốc Công im lặng, hề tỏ ý phản đối nửa lời, nhưng dựa đó để khôi phục ân sủng của hoàng gia như , là điều thể. Vĩnh Hy Đế đối với nhà họ Bùi lạnh nhạt. Người trong giới phú quý kinh thành, ai mà , Phủ Vệ Quốc Công là cung hết tên, hoa tàn ngày mai, gia thế kém xa đây. Thậm chí bây giờ còn sắc mặt của nhà họ Tống – thông gia – mà việc.

Gia Phù tái sinh năm Vĩnh Hy thứ ba, khi Thuận An Vương hoàng đế hơn hai năm.

Nàng rõ vì trở về quá khứ. Sinh mệnh nàng rõ ràng đến hồi kết, giây phút cuối cùng, trong ảo ảnh một nữa thấy phụ . Tỉnh dậy, nàng phát hiện sống , trở về ngày mười sáu tuổi , đúng giỗ đầu ba năm của phụ .

Mấy ai xây lầu cao, mấy ai khiến lầu cao sụp đổ.

Gia Phù , chẳng bao lâu nữa, vận mệnh của nhiều trong Đại Nguỵ Hoàng triều lẽ sẽ trải qua những biến động thăng trầm.

Chính trong kiếp , khi nàng gả cho Bùi Tu Chỉ đầy một năm, tương tàn, Vĩnh Hy Đế tay với Vân Trung Vương Tiêu Liệt. Tiêu Liệt lấy cớ "minh oan cho Thừa Ninh Thiếu Đế" để khởi binh, hai bên khai chiến, nửa giang sơn Đại Nguỵ theo đó rơi cảnh chiến loạn.

Và vận mệnh của Gia Phù cũng vì cuộc chiến tranh giành hoàng quyền giữa những họ Tiêu đổi.

Thuở , khi chiến trận nổ , ai nấy đều tin chắc Vĩnh Hy Đế sẽ thắng. Bùi Tu Chỉ, thuận lợi kế thừa tước Vệ Quốc Công, để tỏ lòng trung thành với hoàng đế, cũng là để lập chiến công, dẫn binh dẹp loạn. Nào ngờ, chiến tranh đến hồi kết, Vân Trung Vương trở bại thành thắng, đại quân dần áp sát kinh thành. Không ít trong triều bắt đầu trở giáo. Bùi Tu Chỉ tử thủ Khánh Châu – con đường tất yếu mà quân phản loạn qua để đánh kinh thành. Không địch nổi, thành vỡ, liền dẫn Gia Phù bỏ trốn. Trên đường, cả hai Tiêu Dận Đường – khi vẫn là Thế tử Vân Trung Vương – bắt giữ.

Mọi chuyện đó, cần cũng đủ hiểu .

Vẻ của Gia Phù đủ sức nghiêng đổ thành quách.

Bùi Tu Chỉ ngầm đồng ý với hành động cướp vợ của Tiêu Dận Đường.

Thế nhưng, nếu chỉ dừng ở đó, Gia Phù lẽ vẫn thể hiểu .

Chính những chuyện xảy tiếp theo mới khiến nàng tuyệt vọng về đàn ông .

Sau khi rơi tay Tiêu Dận Đường, nàng dọa tự vẫn. Tiêu Dận Đường hề miễn cưỡng nàng, chỉ giữ nàng ở bên cạnh. Không lâu , Gia Phù bất ngờ phát hiện rằng Bùi Hữu An, rời kinh nhiều năm , giờ đây đang ở trong quân đội của Vân Trung Vương.

Nàng và Bùi Hữu An đây chỉ gặp vài hiếm hoi khi nàng còn nhỏ đến nhà họ Bùi. Hai từng qua , việc gọi là biểu ca chẳng qua cũng chỉ là thuận theo mối quan hệ của nàng với nhị phòng mà thôi. Lúc đó nàng còn bé, trong ấn tượng của nàng, thiếu niên luôn mang theo mùi thuốc đắng nhẹ – một gương mặt tái nhợt, một đôi mắt đen láy , nhưng toát lên vẻ trưởng thành và lạnh lùng phù hợp với lứa tuổi của . Hắn cao quý nhưng xa cách. Trong mắt nàng bé nhỏ, thể với tới. Nàng thậm chí còn sợ , thỉnh thoảng gặp đường, nếu thể tránh, nàng luôn lập tức tránh thật xa. Dù ôm hy vọng, nhưng trong tình cảnh lúc đó, là hy vọng duy nhất của nàng. Nàng tìm cách gặp , mở lời cầu cứu. Bùi Hữu An giúp đỡ nàng, mặt đòi nàng từ tay Tiêu Dận Đường, và đưa nàng trở về bên Bùi Tu Chỉ.

Điều khiến Gia Phù tuyệt vọng chính là hành động tiếp theo của trượng phu Bùi Tu Chỉ.

Tiêu Dận Đường quyết tâm nàng. Dù khi , vì nể mặt Bùi Hữu An, đồng ý thả nàng , nhưng ngầm sai đến ám chỉ với Bùi Tu Chỉ.

Gia Phù hứa hẹn đe dọa điều gì. Dù thì kết cục cuối cùng, chính là nàng trượng phu của đích dâng cho Tiêu Dận Đường.

Cảnh tượng hôm đó, đến giờ nàng nghĩ vẫn thấy lạnh toát.

Ngày hôm , Bùi Tu Chỉ bày một chiếc bàn nhỏ, đối ẩm cùng Gia Phù. Hắn dường như say, cứ chằm chằm Gia Phù, nước mắt tuôn rơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bieu-muoi-van-phuc/chuong-2.html.]

Gia Phù vẫn luôn chấn hưng thanh thế nhà họ Bùi. Bởi , đối với nhà họ Tống – gia đình thông gia đây từng đắc thế nhờ ủng hộ Vĩnh Hy Đế đăng cơ – trăm bề chấp thuận, chịu ít tủi nhục. Nay mệnh dẹp loạn, vốn là cơ hội để lập công, nhưng kết thúc thảm hại như . Thế mất, hoài bão và ước mơ đều tan thành mây khói.

Biết trong lòng đau khổ, Gia Phù tìm cách an ủi. Hắn ôm nàng, rống như một đứa trẻ, rằng với nàng, xứng một đàn ông.

Khi , Gia Phù hiểu ý trong lời . Thấy đau khổ đến , nàng chỉ hận vô dụng, thể san sẻ nỗi buồn cùng trượng phu, chỉ cùng rơi lệ.

Đêm hôm đó, cuối cùng nàng say mèm, ôm về tẩm phòng. Khi tỉnh dậy, nàng phát hiện đàn ông bên cạnh đổi, Tiêu Dận Đường đang ôm nàng trong lòng, say giấc tỉnh, còn nàng thì trần truồng, đầu vẫn đau như búa bổ.

Gia Phù từ đó mất tự do.

Nàng từ Vệ Quốc Công phu nhân biến thành cấm luyến Tiêu Dận Đường cất giấu, một cấm luyến vĩnh viễn bao giờ thấy ánh sáng.

Vân Trung Vương thắng trận, cũng từng rầm rộ tìm kiếm tung tích sống c.h.ế.t của Thiếu Đế Tiêu Ngữ. Sau khi xác nhận quả thật Thiếu Đế qua đời, đất nước thể vô quân, văn võ bá quan ủng hộ xưng đế, trở thành Thế Tông. Hắn đại xá thiên hạ, khoan hồng với các cựu thần triều Vĩnh Hy, trong đó Bùi Tu Chỉ. Còn Gia Phù thì chẳng bao giờ gặp chồng cũ của nàng nữa.

Suốt nhiều năm qua, Tiêu Dận Đường vô cùng sủng ái nàng. Khi hoàng đế, chỉ vì trong tên nàng chữ "Phù", cho trồng đầy cây phù dung trong Kim Bích Cung nơi nàng ở. Khi thu đến, phù dung nở rộ, tựa như tên nàng, như chốn tiên cung hạ giới.

, nàng báo đáp . Sự báo đáp cuối cùng của một cấm luyến dành cho đế vương, lẽ chính là tuẫn táng theo , bầu bạn cùng trong địa cung.

Mắt Gia Phù nóng ran, mũi nghẹt , nhất thời thở nổi.

Ánh trăng dần lên cao, chiếu xiên từ cửa sổ phía Tây, căn phòng mờ ảo. Bên tai ẩn hiện tiếng gõ mõ của canh phu, càng nổi bật sự tĩnh mịch của đêm.

Đã cuối giờ Hợi.

Nàng bật dậy từ gối, mái tóc đen buông xõa phủ xuống đôi vai, nhẹ nhàng bao bọc thể nàng. Nàng lâu, xoay xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề, bước gian ngoài.

Tán Hương ngủ ở đây. Mộc Hương, hầu gái cùng nàng trực đêm nay, đang ngủ say sưa, nhưng Tán Hương ngủ nông. Gia Phù khẽ gọi nàng một tiếng, nàng liền tỉnh giấc.

"Đi theo đến một nơi."

Gia Phù lệnh.

Chương 4

Dưới màn đêm, thành Quế Châu trút bỏ sự ồn ào và phồn hoa. Cảng biển ban ngày vốn tấp nập giờ đây chìm trong màn đêm đen kịt. Những chiếc thuyền nan lớn nhỏ neo đậu bên bờ, khẽ nhấp nhô vô thanh mặt nước theo từng con sóng nhỏ gió biển đưa tới. Xa xa, thỉnh thoảng vẫn còn vài ánh lửa chài màu cam lấp lánh ở đầu thuyền, ánh lửa nhảy nhót trong đêm, xa xăm vọng tiếng đáp lời với ngọn hải đăng cổ kính sừng sững ở đó hàng trăm năm, dẫn lối cho những trở về đêm.

Thế nhưng, những vị khách khơi, từ nơi , chẳng bao giờ , chỉ còn ngọn hải đăng đêm đêm cô độc đợi chờ.

Gia Phù quỳ xuống hướng về phía biển, đốt hương thầm thì cầu nguyện xong, thật lâu vẫn rời . Nàng bên bờ đê, xa xăm ngắm hướng phụ năm xưa giương buồm xa, lòng dậy sóng.

Kiếp , khi gả cho Bùi Tu Chỉ, cuộc sống của nàng thực hề dễ dàng. Về nhà chồng, nàng cần mẫn phụng dưỡng trưởng bối, hao tâm tổn trí lấy lòng con riêng, chịu đựng tủi nhục cũng dám kể với trượng phu. Tất cả chỉ để duy trì sự hiền thục và bao dung mà nàng nên .

Lúc đó, trở thành một Thế tử phu nhân xứng chức, trượng phu và gia đình chồng công nhận, chính là mục tiêu cố gắng lớn nhất của nàng.

Sau , nàng chấp nhận phận với Tiêu Dận Đường. Khi nhận thể thoát khỏi sự kiểm soát của , nàng đành học cách chấp nhận. Nàng tự nhủ, cuộc sống như thực cũng , thật sự đối xử với nàng hết mức thể, nếu nàng còn dám bất mãn, thì đó là điều.

Chỉ khi c.h.ế.t một sống , nàng mới của đáng thương, đáng buồn đến nhường nào.

Từ ngày mở mắt , phát hiện từ địa cung trở về nhân gian, nàng cố chấp tin rằng, nhất định là nhờ linh hồn phụ phù hộ, mới khiến nàng trở về hiện tại, khi sắp xuất giá.

Đời , nàng bao giờ gả cho Bùi Tu Chỉ nữa, càng bất kỳ mối quan hệ nào với Tiêu Dận Đường.

Hai đàn ông , ai là yêu nàng bằng miệng.

Bùi Tu Chỉ dâng nàng cho khác, bởi vì nỗi khổ riêng, bất đắc dĩ.

Tiêu Dận Đường, danh nghĩa sủng ái, biến nàng thành một sống mà như chết, thấy ánh sáng, cũng là vì nỗi khổ riêng, cũng là bất đắc dĩ.

Nàng hận họ. Bởi con sống đời, quả thực nhiều chuyện thể tự chủ. Nàng cũng .

họ khiến nàng lạnh lẽo. Cái lạnh , phát từ sâu tận xương tủy.

Tình yêu của đàn ông dành cho phụ nữ đời, cũng chỉ đến thế mà thôi, nàng thấu.

Đón lấy làn gió đêm mang theo chút vị mặn của biển, Gia Phù hít thật sâu một .

Nàng sinh và lớn lên ở đây. Mọi ký ức về sự ấm áp và những hồi ức tươi đều gắn liền với quê hương mang biệt danh Lý Thành . Bến tàu mà nàng đang lúc , đối với nàng, càng ý nghĩa đặc biệt.

Đêm nay, , trong lúc suy nghĩ miên man, nàng kìm đến đây, một nữa tế bái phụ .

Hôn sự của hai nhà định đoạt, ở giữa còn nhà họ Tống hiện đang hoàng đế sủng ái. Để dạy dỗ vị kế xuất đủ của , mấy tháng , nhà họ Tống đặc biệt phái hai bà v.ú đến Quế Châu. Ngày mai sẽ cùng lên đường. Sự việc đến nước , nàng thể chỉ dựa ý chí của mà vội vàng đưa yêu cầu hủy bỏ hôn ước.

Huống hồ, dù nàng đề nghị nữa, lão thái thái cũng tuyệt đối thể đồng ý.

Nàng chỉ thể nghĩ cách khác.

Ngày mai nàng sẽ lên đường về phía Bắc, từ đó dấn con đường tái sinh đầy chông gai.

Cha ơi, nếu trời linh, xin hãy phù hộ A Phù.

Trương Đại cùng tiểu đồng theo cách xa phía , bóng lưng của tiểu nương tử đê bến tàu, ít nhiều cũng đoán phần nào. Tình phụ tử sâu nặng, tiểu nương tử ngày mai lên phía Bắc chuẩn xuất giá, đêm nay hẳn là đầy tâm sự, nên mới đến đây để tưởng nhớ lão gia mất. Trong lòng cũng cảm khái, dám quấy rầy nàng, lặng lẽ đợi một lúc, mới Tán Hương, hiệu bằng mắt.

Tán Hương hiểu ý, liền đến lưng Gia Phù, nhẹ giọng : "Tiểu nương tử, đêm khuya gió lạnh, chi bằng chúng trở về ?"

Gia Phù lặng lẽ , theo tập tục, rải các vật phẩm cúng tế và hương nến thắp xuống biển, .

Trương Đại vội vén rèm kiệu lên. Gia Phù lên kiệu. Trương Đại xách đèn lồng, định dẫn đường về, ngẩng đầu lên thì thấy đối diện hai bóng lờ mờ đang khiêng thứ gì đó về phía . Bỗng nhiên phát hiện ở bến tàu, dường như trở nên hoảng hốt, vội vàng đầu bỏ chạy.

Mượn ánh trăng, Trương Đại sớm nhận , hai đó chính là kẻ thuê của nhà họ Kim, đối thủ cạnh tranh với đội thuyền của nhà .

Quế Châu mỗi ngày hàng ngàn thuyền lớn nhỏ cảng, lượng bến tàu hạn, thường xuyên xảy xung đột giữa các tàu thuyền để tranh giành vị trí thuận lợi. Một thương hiệu giàu để tiện cho đội thuyền của , nộp khoản tiền thuê nhỏ cho Ty Thị Bạc để thuê bến tàu, chỉ cho phép thuyền của hoặc cho các nhà khác mượn sử dụng. Nhà họ Chân tài lực thuộc hàng nhất nhì Quế Châu, quan hệ với quan phủ, đương nhiên sở hữu những bến tàu tư nhân vị trí cực .

Nửa đêm canh ba, kẻ thuê nhà họ Kim lén lút khiêng thứ gì đó rõ đến bến tàu nhà . Trong lòng Trương Đại nổi lên nghi ngờ. Hắn với Gia Phù trong kiệu một tiếng, lập tức đuổi theo. Thấy đó là một cuộn chiếu rách quấn , bên trong gói thứ gì. Hắn quát lên: "Đứng ! Khiêng cái gì đó?"

Hai kẻ thuê ngờ muộn thế mà bến tàu nhà họ Chân vẫn còn , khiêng đầu cắm cổ chạy, nhưng tay giữ chặt, một bóng đen trượt từ một đầu cuộn chiếu rơi xuống đất, giống như hình .

Trương Đại dùng đèn lồng chiếu , phát hiện đó là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, quần áo rách rưới, vô cùng gầy yếu, hai mắt nhắm nghiền, trông như chết.

Trương Đại quanh năm chạy bến tàu điều phối, chuyện gì mà từng thấy, lập tức hiểu , nổi giận đùng đùng, lao tới tóm lấy kẻ thuê định bỏ trốn, giận dữ : "Hay cho ngươi! Nửa đêm canh ba vứt xác đành, còn dám vứt ngay bến tàu của đông gia nhà , mau theo gặp quan!"

Quế Châu hải thương phồn vinh, phân nửa cư dân trong thành sống nhờ biển cả, cuộc sống biển khác biệt với đất liền, rủi ro càng lớn hơn. Trải qua nhiều thế hệ, dần dần hình thành nhiều điều mê tín và kiêng kỵ mà ai thể giải thích nguyên do. Ví như việc vứt xác ở bến tàu chính là một trong đó. Trong mắt địa phương, đây là hành động bất lành, linh hồn oan khuất của c.h.ế.t nước sẽ chịu rời , sẽ bám những con thuyền neo đậu gần đó để quấy phá, mang điềm gở cho chủ tàu.

Kẻ thuê thấy thể che giấu nữa, Trương Đại nổi giận đòi gặp quan, trong lòng sợ hãi, lập tức quỳ sụp xuống, van xin tha mạng, rằng thiếu niên việc ở bến thuyền nhà , . Mấy tháng nhiễm bệnh, thấy sắp c.h.ế.t , quản lý báo sự việc cho Kim lão gia. Kim lão gia báo quan sinh sự, vốn ghen tỵ việc nhà họ Chân chiếm vị trí bến tàu nhất , liền nghĩ một kế: sai lợi dụng nửa đêm trời tối, vứt xuống biển từ bến tàu nhà họ Chân, t.h.i t.h.ể sẽ thủy triều cuốn trôi, những sạch sẽ tinh tươm, mà dù hồn ma tan, cũng chẳng liên quan gì đến nhà .

Bến tàu Quế Châu tập trung vô đến đây kiếm sống. Mặc dù quan phủ nghiêm cấm tư nhân giữ những phận rõ ràng, nhưng đây chẳng qua chỉ là một lệnh rỗng. Vì tiền công rẻ mạt, các bến thuyền và bến tàu thích thuê những dân lưu vong từ nơi khác đến. Thiếu niên hẳn cũng là một trong đó, chỉ là may, mắc bệnh mà chết.

Trương Đại chịu buông tha, lạnh lùng : "Cũng sợ tổn hại âm đức! Đi! Đi gặp quan, xem lão gia nhà ngươi thể gì!"

Hai kẻ thuê kinh hãi, quỳ rạp đất ngừng cầu xin tha mạng, ép việc, liên quan gì đến .

Gia Phù thấy động tĩnh, bước xuống kiệu để xem xét. Trương Đại thấy , vội vàng chạy đến: "Tiểu nương tử đừng đến! Chỗ dơ bẩn!"

Hai kẻ thuê thấy tiểu thư nhà họ Chân cũng ở đây, rằng nếu đưa đến quan phủ, Kim lão gia sẽ , dù thì hai cũng khó tránh khỏi xui xẻo, bèn sang cầu xin nàng, nước mắt nước mũi tèm lem.

Gia Phù cau mày, liếc đất.

"Cậu chết, thấy, hình như động đậy một chút!"

Tán Hương bỗng kêu lên.

Trương Đại vội dùng đèn lồng chiếu mặt, quả nhiên, mí mắt của thiếu niên đất khẽ run rẩy mấy cái, từ từ mở mắt.

Ánh đèn lồng mờ nhạt, nhưng cũng đủ chiếu rõ đôi mắt đen trắng rõ ràng. Đôi mắt ban đầu hẳn là trong trẻo, nhưng lẽ vì bệnh quá nặng, giờ đây đôi mắt như phủ một lớp màn mờ, ảm đạm vô quang.

Một lát , ý thức của thiếu niên dường như dần tỉnh táo trở , ánh mắt dần dần tập trung, chăm chú Gia Phù đang khoác áo choàng, bất động.

Kẻ thuê nhà họ Kim thấy , thở phào nhẹ nhõm, vội vàng từ đất lồm cồm bò dậy, vội vàng quấn thiếu niên chiếc chiếu rách, : "Chúng sẽ đưa về ngay. Đi liền đây, liền đây!"

Khuôn mặt thiếu niên chiếc chiếu rách che khuất. Hai kẻ thuê khiêng cuộn chiếu, vội vã rời .

Trương Đại hai khiêng thiếu niên về như , chẳng qua là đợi c.h.ế.t sẽ tìm chỗ xử lý thôi. chuyện như quá đỗi bình thường, chỉ trách thiếu niên mệnh bạc. Nghĩ đến sáng sớm mai đông gia sẽ xuất phát, sự việc phát hiện , liệu hai cũng vạn dám vứt xác ở bến tàu nhà nữa, nên đành thôi, mời Gia Phù về kiệu.

Gia Phù , vài bước, cảnh tượng đôi mắt thiếu niên nàng hiện lên mắt, bước chân khỏi khẽ khựng .

Nàng , đó là ánh mắt của sắp c.h.ế.t khao khát tiếp tục sống. Sự tuyệt vọng và hy vọng trong đó, nàng cảm nhận sâu sắc, rõ ràng hơn ai hết.

Nàng đầu, nữa bóng lưng mấy , do dự một lát, vẫn : "Trương thúc, hãy giữ đứa trẻ bến thuyền nhà chúng . Mời một đại phu đến khám bệnh cho , nếu thể chữa khỏi thì nhất, nếu c.h.ế.t thì hãy chôn cất ."

Trương Đại sững sờ, lập tức hiểu , tiểu nương tử đây là động lòng trắc ẩn, đành lòng thiếu niên chờ chết.

Bến thuyền nhà họ Chân ít nhất vài trăm việc, cũng chẳng ngại thêm một . Tiểu nương tử mở lời, đương nhiên dám tuân theo, gật đầu : "Tiểu nương tử tấm lòng nhân từ tích đức, nô tài xin tuân lệnh." Nói đoạn, bước nhanh tới, quát lớn hai kẻ thuê , lệnh mau chóng khiêng đến bến thuyền nhà họ Chân.

Hai kẻ thuê chỉ lệnh quản lý ngoài vứt xác, ngờ giữa đường xảy chuyện , đang thầm kêu xui xẻo, bỗng thấy Trương Đại bằng lòng tiếp nhận, liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhanh chóng khiêng , ngừng nịnh bợ, ba chân bốn cẳng chạy về phía bến thuyền nhà họ Chân. Trương Đại sai tùy tùng theo xử lý sự việc, còn thì hộ tống tiểu nương tử về nhà họ Chân.

Lúc là giờ Tý. Gia Phù hỏi gác cổng, ca ca Chân Diệu Đình vẫn về.

Ca ca đây cũng từng chuyện qua đêm về, nhưng sáng mai lên đường . Huống hồ, đêm kiếp , Gia Phù nhớ xảy chuyện như , cũng rốt cuộc . Trong lòng lo lắng, cộng thêm nhiều suy nghĩ nặng nề, nửa đêm nàng ngủ .

Sáng sớm hôm , nàng dậy sớm, trang điểm xong, y phục chuẩn xuất hành, thì thấy trong sân truyền đến tiếng bước chân lộc cộc. Cánh cửa "quang" một tiếng đẩy . Nàng đầu, thấy ca ca một chân bước , vẫn là bộ y phục của ngày hôm qua, liền về nhà cả đêm. Nàng tiến tới đón, định hỏi , thì thấy như ảo thuật từ lưng lấy một chiếc hộp, nâng bằng hai tay như dâng báu vật, hăm hở : "Muội , mau đoán xem, trong hộp là gì?"

Chiếc hộp khắc từ nguyên một đoạn gỗ trầm hương, đó khảm xà cừ và đá quý, tinh xảo và lộng lẫy. Riêng chiếc hộp thôi giá hề nhỏ.

Gia Phù liếc một cái, cau mày: "Ca ca, tối qua ? Sao một tiếng, nương lo lắng lắm!"

Chân Diệu Đình xua tay: "Ta chẳng về ? Lát nữa sẽ kể cho ! Muội mau đoán !"

Gia Phù đoán, thèm để ý . Chân Diệu Đình sốt ruột, tự mở hộp la lớn: "Tử Giao Châu, đây chính là vòng cổ Tử Giao Châu! Bảo bối theo đuổi cả đêm mới mua , tặng cho đó!"

Gia Phù đầu, ngạc nhiên sợi dây chuyền trong hộp: "Huynh mua ở ?"

Chân Diệu Đình đắc ý, kể bộ quá trình.

Thì , hôm qua khi cùng Trương Đại bận rộn ở bến tàu, bỗng bàn tán, rằng một thương nhân Hồ từ Ba Tư đến, trong tay một sợi dây chuyền truyền thuyết xâu bằng Tử Giao Châu. Nghe Quế Châu khắp nơi là cự phú, vốn định đến đây bán giá cao, nhưng mãi gặp mua phù hợp, hôm nay sẽ rời .

Muội ngày mai sẽ lên phía Bắc để đãi giá. Mấy ngày khi từ Tây Sơn Tự trở về gặp chuyện may, chút bất lành. Chân Diệu Đình tuy thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đối với vô cùng yêu thương. Hắn nhớ lời dạy dỗ khi mắng hôm qua, rằng gả nhà họ Bùi, tuy là vẻ vang, nhưng hẳn sẽ tránh khỏi đủ thứ vất vả, bảo học cho , rạng danh cho . Khi chỉ gật đầu, nhưng thật lưng quên . Giờ phút đến ba chữ Tử Giao Châu, mấy ngừng bàn tán về sự quý hiếm của bảo bối , trong lòng lập tức nảy ý định mua về tặng cho nàng. Hắn hỏi địa điểm tá túc của Ba Tư nọ, sống ở Phiên phường nơi dân ngoại bang tụ cư, liền tức tốc chạy đến. Đến nơi tìm thấy , hỏi thăm một lúc mới Ba Tư đó thấy mua, thất vọng tràn trề, sáng nay lên đường .

Chân Diệu Đình một lòng mua sợi dây chuyền, hỏi hướng Ba Tư rời , đuổi theo. Tối qua cuối cùng cũng đuổi kịp ở dịch trạm. Người Ba Tư đó ban đầu còn chịu bán, càng chịu đưa thì Chân Diệu Đình càng mua bằng . Hắn giá cao, kì kèo lâu, cuối cùng, cũng ép buộc Ba Tư đó giao . Hắn cầm bảo bối vội vã về ngay trong đêm, sáng nay mới về đến nhà. Không màng mệt mỏi đường xa, vội chạy đến chỗ để hiến bảo.

Gia Phù vô cùng kinh ngạc. Không ngờ tối qua ca ca vì chuyện về nhà. Nhìn sợi dây chuyền, thấy đó là một chuỗi ngọc trai màu tím, liền đây là đồ giả.

Kiếp ở trong hoàng cung, nàng từng thấy sứ giả nước ngoài dâng lên Chương Hoàng hậu một viên Tử Giao Châu.

Tử Giao Châu tên mang chữ "Tử" (tím), nhưng thực màu sắc màu tím mà là màu hồng phấn, chỉ khi đối diện với ánh nắng, nó mới chuyển sang màu tím sẫm, nên mới tên đó. Vì hiếm , nghìn vàng khó cầu, Hoàng hậu khi , khi đó còn đặc biệt triệu Gia Phù đến chỗ nàng để thưởng lãm, rằng nếu nàng thích, sẽ ban tặng cho nàng.

Gia Phù dám nhận, khi đó nàng quỳ gối từ chối khéo. Trở về nghĩ đến phụ , nàng còn buồn bã hồi lâu, nên ấn tượng sâu sắc.

"Ta đeo lên cho ! Muội Tử Giao Châu , nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, bình an phú quý!"

Chân Diệu Đình lấy sợi dây chuyền , vui vẻ .

Chuỗi ngọc trai mỗi hạt to bằng ngón tay út, hiếm thấy tròn đều, sáng bóng tì vết, màu sắc cũng độc đáo, đương nhiên là thứ , nhưng Tử Giao Châu.

Gia Phù thầm ca ca mắc bẫy của Ba Tư . Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt hưng phấn rạng rỡ của , trong lòng nàng vô cùng cảm động. Vốn nỡ phá vỡ niềm vui của , nhưng nghĩ đến thừa kế gia nghiệp nhà họ Chân, nếu cứ mãi hồ đồ dễ tin như , e rằng còn chịu thiệt thòi, nàng do dự một lát, : "Ca ca, lừa , đây Tử Giao Châu. Muội từng thấy , Tử Giao Châu sở dĩ tên là vì ánh nắng sẽ biến ảo thành màu tím, chứ bản màu tím."

Chân Diệu Đình sững sờ, trừng mắt sợi dây chuyền, sắc mặt đại biến, giơ tay ném xuống đất, giận dữ : "Hay cho cái thằng cháu rùa dám lừa ! Ta sẽ cho đuổi theo ngay, nếu bắt , đánh gãy xương thì !" Hắn vội vàng ngoài dặn dò , vẫn còn đầy giận dữ, một tay tóm lấy sợi dây chuyền ném xuống đất, nhấc chân định giẫm nát.

Gia Phù vội vàng ngăn , nhặt sợi dây chuyền lên : "Ca ca, đó hẳn là danh tiếng của . Viên ngọc giá cao, bán , nên mới cố ý dẫn dụ đến mua, giờ chắc chắn thể đuổi kịp . Theo thấy, đây là tấm lòng của ca ca dành cho , tuy Giao Châu, nhưng còn hơn Giao Châu. Đã mua về cũng là duyên phận. Chỉ là ca ca, việc gì, nhớ nghĩ kỹ hơn, hoặc là bàn bạc với các quản sự, đừng quá dễ tin khác như nữa, kẻo lừa gạt."

Chân Diệu Đình vốn đang một bụng tức giận, hận thể giẫm nát thứ cho hả giận. Nghe Gia Phù , cơn giận của lập tức tiêu tan, xoa đầu, hềnh hệch : "Ta . Lời tổ mẫu và lời mẫu dạy, đều ghi nhớ cả. Lần vội vàng, sợ kịp xuất giá, để ý nên lừa, nhất định sẽ cẩn trọng hơn."

Gia Phù nhớ câu cuối cùng của khi Thái hậu lệnh đóng quan tài ở kiếp , nàng khi chết, kết cục của ca ca chắc chắn cũng bi thảm. Đời , nàng càng kiên định ý niệm đổi vận mệnh. Thế là nàng tự đeo sợi dây chuyền , đến gương, soi một cái, đầu : "Cảm ơn ca ca, thích."

Mạnh phu nhân con trai tối qua về nhà, hóa là để mua dây chuyền cho , phàn nàn vài câu cũng bỏ qua. Vì tất cả hành lý đưa lên thuyền từ hôm qua, sáng sớm, bà dẫn đôi con trai con gái đến từ biệt lão thái thái, cả đoàn liền cửa đến bến tàu, lên thuyền.

Tán Hương khi , đặc biệt tặng cho Vương bà tử hôm qua một hộp Đông Long Não (long não đông lạnh), bên trong hai mươi viên, ngụ ý "thập thập mỹ" (mười phân vẹn mười), là do tiểu nương tử dặn dò, bảo bà mang thêm của hồi môn cho con gái. Vương bà tử mơ cũng ngờ, chỉ một câu, tiểu nương tử để tâm đến , mừng rỡ khôn xiết, vạn cảm ơn, miệng ngừng lời ý : "Tiểu nương tử chuyến lên kinh, nhất định thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành, gả như ý lang quân, mệnh phú quý song !"

Loading...