Giờ   cũng chỉ là tự an ủi , bởi từ đầu đến cuối,  Tạ Hằng yêu nhất vẫn chỉ là bản  .
 
Huống hồ giờ đây, chúng   mỗi  mỗi ngả, chuyện ai nấy sống cũng chẳng còn quan trọng.
 
“Vả , thứ ngọc  phu quân   thừa, cần gì  bày vẽ thêm?”
 
Ai  thể ngờ , y thuật của Tiêu Lẫm  cao minh,  là  tử chân truyền của Dược Vương trong giang hồ.
 
Nói  chừng, đến nay vẫn chẳng  là thiên tài  lãng phí ở mặt nào nữa.
 
Tạ Hằng khẽ mở miệng, vành mắt đỏ ửng:
 
“Ta  nàng hận , nhưng ít nhất… hãy cho  thêm chút cơ hội để chuộc tội…”
 
Ta cắt ngang lời , ngẩng mắt  thẳng:
 
“Tạ Hằng,   hận ngươi. Giữa  và ngươi   còn gì vướng mắc. Ta chỉ mong ngươi đừng tiếp tục quấn lấy, quấy rầy cuộc sống của ba chúng .”
 
Tiêu Lẫm đúng lúc bước đến, một tay bế con gái, tay  tự nhiên ôm lấy eo .
 
“Phu nhân  lòng nhớ chuyện cũ, nhưng    chịu nổi tiếng chó dại sủa bậy.”
 
Giọng  bình thản:
 
“Tạ Hằng, nếu ngươi còn dám mơ tưởng đến phu nhân của ,   cả trăm cách khiến ngươi sống  bằng c.h.ế.t.”
 
Nói xong, Tiêu Lẫm đường hoàng tuyên bố chủ quyền bằng cách đặt một nụ hôn bên môi .
 
“Đến lúc khởi hành , phu nhân.”
 
Thanh Thanh ôm cổ Tiêu Lẫm,  mặt quỷ với Tạ Hằng:
 
“Thúc thúc , Thanh Thanh ghét thúc thúc!”
 
Xe ngựa dần  xa, Tạ Hằng gục xuống đất, rốt cuộc bật  thành tiếng.
 
Một lúc , Thanh Thanh bám  cửa sổ xe,  híp mắt hỏi:
 
“Phụ ,  phụ    tướng quân nữa?”
 
Dù  đang nhắm mắt dưỡng thần cũng khẽ mở mắt liếc sang.
 
Tiêu Lẫm nhàn nhạt đáp, ngáp một cái:
 
“Chỉ cần  còn ở Bắc Cảnh, ngoại tộc sẽ  dám xâm phạm. Còn  trấn thủ là ai thì cũng chẳng khác gì.”
 
“Ta và A Chiêu  hẹn, để bách tính nghỉ ngơi sinh sôi mười năm, nếu  chiến sự mới khoác giáp giữ biên cương.”
 
“Mười năm , nàng và Thanh Thanh   ,  sẽ đưa hai  đến đó.”
 
Rời xa Tạ Hằng,  mới hiểu, tình yêu   là sự giam cầm bệnh hoạn, mà là sẵn lòng thành  cho .
 
Làm   thể sống với ai cũng giống  ?
 
Tiêu Lẫm đưa một miếng mứt  miệng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bien-lang-song-trong/10.html.]
 
“Ngọt ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta mỉm  hôn  một cái:
 
“Ngọt.”
 
Tiêu Lâm thoáng ngạc nhiên  ,  đỏ mặt, khẽ ho một tiếng.
 
Thanh Thanh che mặt, len lén  qua kẽ tay,   khúc khích mãi  thôi.
 
Màn xe khép xuống,   chặn  quá khứ.
 
Năm năm , tân đế cần cù trị quốc, thiên hạ thái bình.
 
Bắc Cảnh  còn chiến sự, biên giới buôn bán thịnh vượng, thương lữ qua  tấp nập.
 
Giang Nam trị xong nạn thủy tai, kênh đào thông suốt Nam – Bắc, lúa gạo đầy kho, dân giàu của mạnh.
 
Những kẻ từng lưu lạc giờ an cư lạc nghiệp, trong ngõ phố, trẻ con nô đùa,  già mỉm .
 
Ba chúng   khắp đại giang nam bắc, ở Lĩnh Nam cải tiến phương thuốc, ngăn dịch bệnh lan rộng; ở Thục Trung giúp xây đê điều, bảo vệ một vùng khỏi lũ lụt; ở Mạc Bắc truyền dạy y thuật, để các bộ tộc du mục  còn c.h.ế.t vì bệnh tật.
 
Thanh Thanh lớn dần, tính tình  giống phụ , trầm , thông tuệ, nhưng cũng thừa hưởng sự bướng bỉnh của .
 
Mười hai tuổi, con theo Tiêu Lẫm học y,  đầu tự  chữa khỏi bệnh sốt cao  dứt cho một đứa trẻ, vui mừng chạy đến báo cho :
 
“Mẫu ! Sau  con cũng  như phụ , cứu thật nhiều !”
 
Tiêu Lẫm rời quân ngũ, khí chất lạnh lẽo cũng dịu  nhiều.
 
  vẫn tự giữ kỷ luật đến mức khiến  kinh ngạc, võ công cũng chẳng hề thuyên giảm.
 
Chàng   Thanh Thanh, mỉm  xoa đầu con.
 
Thỉnh thoảng,  vẫn  vài lời đồn về Tạ Hằng.
 
Có    ẩn cư nơi rừng núi, ngày ngày ở bên đèn xanh, Phật cổ;     vượt biển,  bao giờ   Trung Nguyên; cũng   kể, từng thấy ở một làng hẻo lánh  một thầy đồ trông  giống vị tiểu hầu gia từng lừng danh kinh thành năm xưa, chỉ là mãi vẫn cô độc một .
 
 những điều đó…   còn liên quan đến  nữa.
 
Lại một mùa xuân, chúng  trở về ngôi nhà cũ ở Giang Nam.
 
Trong sân, đào nở rộ. 
 
Tiêu Lẫm pha   gốc cây,  tựa vai   sách.
 
Thanh Thanh  xổm bên vườn thuốc, cẩn thận tưới cho những cây dược liệu mới trồng.
 
 lúc đó, một cơn gió ấm thổi qua sân, cả cây đào tung bay hương tuyết.
 
Ấy hẳn là năm tháng yên bình, non sông thanh thản.
 
— Hoàn văn —