Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 74: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:42:11
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Tiểu Ngọc vang danh xa gần

 

Hai mã xa, Tần Tiêu tiếp tục đ.á.n.h xe, Triệu Tiểu Ngọc kể cho Triệu Đức Vượng và Triệu Nhị Trụ những tin tức hỏi , một câu một câu tán gẫu.

 

Lò gạch dễ tìm, bao lâu, liền thấy tiếng chuyện ồn ào.

 

Chỉ thôi cũng , khách ít.

 

Triệu Đức Vượng chút sốt ruột: “Hôm qua cũng , nhiều vì gạch nhà họ Vương rẻ nên từ huyện ngoài chạy đến, chúng cũng nhanh lên, kẻo đặt thì phiền phức.”

 

Trên quảng trường lớn xếp gọn gàng những viên gạch xanh, lượng tới hai nghìn viên.

 

Hai họ Vương mười mấy vây quanh, loáng thoáng thể thấy mấy bàn luận về lượng, giá cả.

 

Cũng nghi ngờ: “Nhà các ngươi chỉ một lò gạch thế , nhiều đặt gạch , đến lúc đó đừng cung cấp đủ hàng.”

 

Người họ Vương vóc dáng cao hơn một chút tên là Vương Lượng, hào sảng móc một xấp khế ước thư từ trong ngực, cầm trong tay rũ rũ : “Thấy , giấy trắng mực đen ký kết khế ước, nhà nào chữ tín hơn nhà .”

 

Người mập hơn tên Vương Hưởng phụ họa : “Không tin chúng , lẽ nào còn tin các nha môn đại nhân ? Chúng sống nữa mà dám đối đầu với quan phủ.”

 

Triệu Tiểu Ngọc hiểu, lẩm bẩm một câu: “Khế ước ký kết riêng tư dám trực tiếp lôi nha môn đại kỳ.”

 

Vương Hưởng tai thính thấy, hòa nhã lớn: “Tiểu cô nương, khế ước của nhà chúng đều đưa đến nha môn ở trấn để nhờ sư gia hồ sơ, chuyện lừa .”

 

Một trong đám đông : “Cái đúng là thật, quả thật là nha môn hồ sơ .”

 

Nếu ở nha môn hồ sơ, một khi một bên vi phạm khế ước, chỉ bồi thường gấp đôi mà còn chịu khổ hình thậm chí sung quân lưu đày.

 

Huynh họ Vương quả thực cũng đủ tàn nhẫn.

 

Công việc kinh doanh đến mức , cho cùng chữ tín vấn đề gì.

 

, Triệu Tiểu Ngọc luôn cảm thấy chỗ nào đó đúng, quả nhiên là tham của rẻ thì rước họa lớn, dưng trời rơi bánh chắc chắn âm mưu.

 

Vương Hưởng về phía Triệu Đức Vượng, vẻ mặt như mới nhớ , vội chào: “Triệu thúc hôm nay đến đặt hàng ? Xin chờ một lát, còn khách, lát nữa chúng sẽ chuyện.”

 

Nhiệt tình chu đáo nhưng tuyệt đối nịnh hót.

 

Cho cảm giác gạch nhà lo ế, ngươi thích mua thì mua thích thì thôi.

 

Triệu Đức Vượng đáp: “Được, ngươi cứ bận việc , vội.”

 

Miệng vội, vây gần.

 

Thấy cái thế của phụ , Triệu Tiểu Ngọc thể trông cậy phụ nữa.

 

Triệu Tiểu Ngọc đầu tìm Tần Tiêu và Triệu Nhị Trụ, Triệu Nhị Trụ ở lối lò gạch quan sát.

 

Tần Tiêu đang cầm một viên gạch xanh cân nhắc, kiểm tra.

 

Triệu Tiểu Ngọc tới hỏi: “Chàng thấy thế nào?”

 

Tần Tiêu đặt gạch xanh xuống : “Gạch vấn đề, nhưng chuyện vấn đề.”

 

“Ta cũng thấy đúng, nhưng chỗ nào đúng.”

 

Trong lúc hai chuyện, lấy mười lạng bạc nộp tiền đặt cọc.

 

Còn một đại hán đang mặc cả với Vương Lượng, mua một trăm lạng gạch xanh, Vương Lượng chịu nhượng bộ nửa điểm ưu đãi, hai cãi đỏ mặt tía tai.

 

Lúc Triệu Đức Vượng kéo Vương Hưởng sang một bên, hai nhỏ giọng chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-74.html.]

 

Không lâu , Triệu Đức Vượng mặt mày hớn hở gọi Triệu Tiểu Ngọc và Tần Tiêu: “Tiểu Ngọc, Tần Tiêu, hai con mau đây.”

 

Triệu Tiểu Ngọc chậm rãi tới hỏi: “Phụ , nhanh xong , mặc cả thêm chút nữa?”

 

Triệu Đức Vượng vội vàng hạ giọng : “Nhỏ tiếng chút, xong cả , chúng đặt cọc bốn mươi lạng, bọn họ sẽ tặng thêm cho chúng hai trăm viên gạch xanh.”

 

“Hai trăm viên cơ , sảng khoái thật.” Triệu Tiểu Ngọc thuận miệng .

 

“Phải đó con, họ Vương cũng là sảng khoái.”

 

Triệu Tiểu Ngọc chỉ hai còn đang mặc cả với Vương Lượng : “Không đúng nha, bọn họ mua còn nhiều hơn nhà , giảm giá cho bọn họ mà tặng thêm cho chúng hai trăm viên gạch?”

 

Vương Hưởng xong bực, một cách thờ ơ: “Đó là , tính tình cố chấp ăn, các ngươi mà tìm bàn giá thì chắc chắn cũng sẽ tặng .”

 

“Cũng , trông dễ chuyện như ngài.” Triệu Tiểu Ngọc Vương Hưởng đang ha hả, cảm thấy tám phần là một kẻ miệng mà bụng d.a.o găm.

 

Triệu Tiểu Ngọc hỏi: “Xin hỏi, khi nào bắt đầu giao hàng.”

 

“Mười ngày , khế ước của chúng đều rõ, mười ngày kể từ ngày đặt hàng sẽ giao hàng.” Vương Hưởng lấy một tờ khế ước sẵn, những chỗ liên quan đến lượng, tiền bạc, thời gian giao hàng đều để trống, đúng chuẩn hợp đồng mẫu hiện đại.

 

Triệu Tiểu Ngọc khỏi hai bề ngoài vẻ thô kệch với ánh mắt khác, hai quả là ăn.

 

Triệu Đức Vượng nhỏ giọng : “Nếu thấy chúng mua nhiều, bọn họ sẽ ưu đãi .”

 

“Ừm, tám mươi lạng lận.” Triệu Tiểu Ngọc lẩm bẩm, trông như đang tiếc tiền.

 

Vương Hưởng cũng thúc giục, lẳng lặng để Triệu Tiểu Ngọc cầm khế ước thư xem, hồi lâu mới ngưỡng mộ trêu chọc hỏi: “Triệu cô nương chữ? Thật là ghê gớm.”

 

Triệu Tiểu Ngọc ngẩng đầu, đáp: “Không chữ, nên tò mò thôi. mà, thể giao hàng sớm hơn , sớm động công.”

 

Nàng cố ý hỏi , xem Vương Hưởng phản ứng thế nào.

 

Vương Hưởng rút khế ước thư từ tay Triệu Tiểu Ngọc về, dùng giọng điệu cho thương lượng : “Cái thật sự , phía còn ít khách đang xếp hàng, chúng giữ chữ tín.”

 

Triệu Đức Vượng chút sốt ruột, vội giữ lấy khế ước thư: “Dễ , dễ mà, đừng vội. Ta với con gái thêm chút.”

 

Triệu Đức Vượng kéo Triệu Tiểu Ngọc sang một bên hỏi: “Tiểu Ngọc, con, vấn đề gì ?”

 

Đối mặt với Triệu Đức Vượng vì mua gạch mà suýt nữa chạy gãy chân, Triệu Tiểu Ngọc tiện nghi ngờ vô căn cứ, đang do dự nên thế nào.

 

Tần Tiêu tới : “Triệu thúc, thấy chuyện mờ ám. Mấy năm nay gạch xanh bao giờ rẻ đến thế, hơn nữa thúc xem lượng gạch lò nhà căn bản thể đảm bảo cung cấp, chuyện quá đỗi kỳ lạ. Hơn nữa, những viên gạch xếp ở đây đều là loại mới .”

 

Triệu Đức Vượng vẫn thể tin nhà họ Vương vấn đề, nhiều đến mua như , họ Vương còn thể lừa tất cả ?

Mèo Dịch Truyện

 

Triệu Đức Vượng trong lòng sốt ruột, chút hối hận vì gọi Tần Tiêu đến, nhưng nỡ nổi giận với Triệu Tiểu Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Ngọc con cũng nghĩ ?”

 

Triệu Tiểu Ngọc ngại ngùng gật đầu, thấy dáng vẻ thất vọng của Triệu Đức Vượng liền ngay: “Phụ , là chúng cứ đặt cọc ít tiền , nếu thể cung cấp hàng bình thường thì chúng mua nhiều hơn. Cứ giao năm lạng bạc , chúng xây móng, mười ngày nếu gạch thể giao thì chúng mua thêm, như cũng chậm trễ mấy ngày, dù vẫn hơn là lừa.”

 

“Được, cứ con.” Cái tính dỗ con gái vô điều kiện của Triệu Đức Vượng trỗi dậy, lúc còn nghĩ, nếu nhà họ Vương cung cấp đủ gạch xanh, sẽ dẫn hai con trai gạch mộc, cũng thể xây nhà kiên cố, còn tiết kiệm tiền cho Tiểu Ngọc.

 

Vương Hưởng tiền đặt cọc từ bốn mươi lạng giảm xuống còn năm lạng cũng tức giận, khi ký hợp đồng, đột nhiên hỏi: “Cô nương, ngươi chính là Triệu Tiểu Ngọc , cô nương cả nhà chiều chuộng đến mức giới hạn ?”

 

Được thôi, cái danh hiệu của nàng quả là nổi tiếng .

 

Triệu Tiểu Ngọc vui vẻ phản bác: “Cớ giới hạn, trời tận trời, biển tận biển.”

 

Nàng xong, giật lấy bản khế ước, bỏ , đầu mà hô: “Giao hàng đúng hẹn đó, thì sẽ nha môn cáo ngươi.”

 

Chưa đợi Vương Hưởng đáp lời, các khách hàng chờ một bên vội kéo để chuyện.

 

 

Loading...