Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 71: --- Thăm dò, Bố cục

Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:42:08
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy đến bờ sông, Cố Thanh Lâm hưng phấn reo hò ngớt.

 

Ngày thường, y luôn nhốt trong thư viện, mỗi tháng một nghỉ phép tổ phụ nhốt trong thư phòng khảo hạch công khóa, quả thật là kìm kẹp đến hỏng .

 

Tần Tiêu dặn dò Cố Thanh Nhuận trông chừng thật kỹ, chỉ nên dẫm nước ở bờ sông thôi, tuyệt đối giữa sông, đạo lý nước tĩnh chảy sâu thì Cố Thanh Lâm hiểu, nhưng bọn hiểu rõ.

 

Tần Tiêu dẫn Tam Trụ, bơi lội giỏi, đến chỗ thượng nguồn nhiều cỏ nước.

 

“Tam Trụ, thấy chỗ vòng nước xoáy ?” Tần Tiêu vung cây sào tre chỉ hư điểm về phía bên trái, “Gốc cỏ nước ngả nâu, bên ắt giấu ổ cá.”

 

Tam Trụ kiễng chân , chỉ thấy mấy vệt bóng tối lắc lư đáy nước, nào phân biệt màu sắc cỏ nước đậm nhạt.

 

Vừa dứt lời Tần Tiêu quăng lưới, nhanh chóng kéo lưới, bắt hai con cá diếc rộng bằng bàn tay.

 

Tần Tiêu hai ngón tay kẹp mang cá quăng giỏ: “Cá diếc thích rỉa gốc cỏ nước nhất.”

 

Tam Trụ sùng bái theo, nhưng chẳng bắt gì.

 

Hai tiếp tục lên phía , Tần Tiêu bắt sáu con cá lóc ba cân.

 

Tam Trụ bội phục Tần Tiêu ngũ thể đầu địa, cứ gọi là bái sư.

 

Tần Tiêu câu buôn chuyện với Tam Trụ, hỏi: “…Nhị tỷ ngươi bội phục như thế nào?”

 

“Nhị tỷ của ư? Người sách tài, trai. Nhị tỷ của còn đưa Tứ Trụ học, tỷ thế gian sách đối với bách tính là một lối thoát .”

 

Tam Trụ xong, Tần Tiêu : “Tần đại ca, ủng hộ , cứ theo đuổi nhị tỷ của . Ta coi trọng .”

 

Tần Tiêu ngờ dễ dàng Tam Trụ thấu như : “Rõ ràng đến thế ?”

 

“Mẫu cũng thích . thể dùng roi quất nhị tỷ của nữa.”

 

Tần Tiêu lập tức nghiêm mặt đảm bảo: “Chuyện tuyệt đối sẽ xảy nữa. Vả lúc đó cũng chỉ quất hai thôi, nhị tỷ của ngươi thấy là chạy mất .”

 

“Dù , nếu còn dám động nhị tỷ của , sẽ liều mạng với , cả nhà chúng đều sẽ liều mạng với .”

 

Tần Tiêu bất lực: “Nghĩ gì chứ, lúc đó niên thiếu bồng bột, bây giờ sẽ như nữa.”

 

“Ngươi mẫu ngươi coi trọng . Vậy nhị tỷ của ngươi thì ? Nàng thái độ thế nào?”

 

Tam Trụ tự nhiên : “Nhị tỷ của nàng tiên gả chồng, vội.”

 

Tần Tiêu và Tam Trụ cứ trò chuyện mãi, ba câu thì hai câu là hỏi thăm về Triệu Tiểu Ngọc.

 

Sau khi mấy rời , Triệu Tiểu Ngọc về phòng ngủ một lúc, nàng cũng ngủ nhiều, chỉ nửa canh giờ.

 

Khi Tần Tiêu và bọn họ bắt cá trở về, Triệu Tiểu Ngọc cho nội tạng heo nồi hầm nhỏ lửa , ngày mai vẫn mang trấn bán, đợi khi nàng cung cấp gói lỗ nhục cho nhà họ Cố thì bọn họ sẽ bán nữa.

 

Tam Trụ còn sân bắt đầu la to: “Nhị tỷ, nhị tỷ, Tần đại ca lợi hại quá, chúng bắt sáu con cá lớn, còn nhiều cá nhỏ sống nữa.”

 

Tứ Trụ cũng vui vẻ reo: “Còn cua sông, tôm càng nữa, Bảo Căn mau đây!”

 

Triệu Tiểu Ngọc đang bánh ngọt, thấy liền vội vàng từ hậu viện , đến thế giới nàng còn từng thấy cua sông và tôm càng, đặc biệt là tôm càng , nếu khéo là tôm càng cay ?

 

Tối nay nàng trổ tài mới , Triệu Tiểu Ngọc nuốt nước miếng: “Có bao nhiêu , đủ để xào một đĩa …”

 

Khi Triệu Tiểu Ngọc thấy nụ của Tần Tiêu liền ngây , lên đến thế .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-71-tham-do-bo-cuc.html.]

Tam Trụ thấy , thở dài thườn thượt, chẳng lấy lạ, thẳng vòng qua Triệu Tiểu Ngọc.

 

mất mặt cũng là mất mặt ở nhà.

 

Tứ Trụ cũng để ý Triệu Tiểu Ngọc, theo Tam Trụ, xách cua sông nhà trêu chọc cháu trai lớn Triệu Bảo Căn.

 

Tần Tiêu , hỏi: “Đẹp ?”.

 

Thói quen thích ngắm trai cũng đổi.

 

Triệu Tiểu Ngọc ngượng ngùng mặt che mắt một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đẹp trai đến thế gì chứ?”

 

Tần Tiêu thấy tai Triệu Tiểu Ngọc đều đỏ ửng lên, trêu chọc nàng nữa, hỏi: “Chúng bắt nhiều cá như , giữ ăn bữa cơm ?”

 

“A!” Triệu Tiểu Ngọc thật sự ngờ Tần Tiêu ăn cơm, hôm nay , cứ động một tí là , chuyện cũng nhiều hơn, cũng hồn xuyên ?

 

Tần Tiêu vẻ mặt Triệu Tiểu Ngọc lúc thì kinh ngạc, lúc thì khó hiểu đổi.

 

Thôi thị lúc , thấy Triệu Tiểu Ngọc hiếm khi hỏi đến nghẹn lời, còn tưởng con gái ngại ngùng hổ, liền vội vàng : “Đương nhiên là ăn cơm , bảo Tam Trụ và Tứ Trụ gọi nương và tiểu của con sang nữa. Hôm nay Tiểu Ngọc thể ăn với nhà họ Cố đều nhờ giúp đỡ, cảm ơn thế nào cho , chuyện đại hỉ thế đáng để ăn mừng.”

 

Khi Tần Tiêu tìm Cố Thanh Nhuận chuyện gói gia vị, Thôi thị thấy, liền hiểu rằng Cố Thanh Nhuận đích đến đây và chiều theo yêu cầu của Tiểu Ngọc, đều là vì Tần Tiêu âm thầm giúp đỡ.

 

Lúc Tần Tiêu, Thôi thị cảm giác như vợ con rể, càng càng ưng mắt.

 

Tần Tiêu vẫn còn để ý Tiểu Ngọc, với Triệu Đức Vượng, lão còn tin, bảo bà đừng lung tung se duyên tơ hồng.

 

Bây giờ thì , vẫn trúng .

 

Nếu ý Tiểu Ngọc, thể âm thầm giúp đỡ nhiều như , còn giúp bắt cá nữa.

 

Triệu Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng, trốn hậu viện bận rộn.

 

Tần Tiêu thể bỏ lỡ cơ hội ở riêng hiếm , nhấc chân liền theo.

 

Thôi thị thì hai , càng càng thấy xứng đôi.

 

Triệu Tiểu Ngọc hiểu vì Tần Tiêu đột nhiên đổi thái độ với nàng, mối quan hệ của hai từ khi nàng đến tận nhà xin đúng là hòa hoãn hơn, nhưng Tần Tiêu nhiệt tình như .

 

Dường như là bắt đầu từ hôm nay đổi, Triệu Tiểu Ngọc thể nghĩ thông.

 

Tần Tiêu đây vẫn luôn quan sát, chần chừ, chẳng dám tin Triệu Tiểu Ngọc của thuở ấu thơ thực sự trở .

 

Hôm nay Triệu Tiểu Ngọc dạy Tứ Trụ sách, Tần Tiêu xác định Triệu Tiểu Ngọc đổi, đúng hơn là trở về, chỉ là quên mất .

 

Mèo Dịch Truyện

Hiện giờ chẳng dám đợi thêm, Triệu Tiểu Ngọc bây giờ quả là món ngon vật lạ, trong ngoài thôn xóm bao xếp hàng cưới nàng.

 

Hắn nếu nhanh chân, Thu Vi sẽ đến mất, một khi , ít nhất cũng hai tháng. Khoảng thời gian dài đằng đẵng , biến quá lớn, thể mạo hiểm.

 

Hắn định đoạt chuyện với Triệu Tiểu Ngọc Thu Vi.

 

Tần Tiêu xổm xuống, cùng Triệu Tiểu Ngọc rửa cua sông và tôm càng, bỗng nhiên cất lời: "Thuở bé, thường dẫn nàng bắt cua sông, nàng khi gan lắm, luôn bơi chỗ nước sâu, một bận suýt chút nữa dòng nước ngầm cuốn trôi, về đến nhà đêm đó liền sốt cao."

 

Triệu Tiểu Ngọc: "Ta khi đó bao nhiêu tuổi? Sao chẳng chút ấn tượng nào?"

 

Tần Tiêu thất bại thở dài một tiếng, tiếp: "Vậy nàng còn nhớ từng bắt đom đóm cho nàng ? Sau nàng xót xa vì chúng tìm bạn bè, mềm lòng mà thả chúng hết."

 

Tần Tiêu từng chút một kể chuyện cũ, như thể đang với Triệu Tiểu Ngọc, như tự độc thoại, hoài niệm quá khứ.

 

 

Loading...