Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 70: --- Đã nhập cổ
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:42:07
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa trưa thịnh soạn, Triệu Tiểu Ngọc món gà om hạt dẻ, còn một con cá chép hầm, hầm chung với cải thảo, miến dong, cùng với món xào cật heo mà Cố Thanh Lâm yêu thích nhất, xào thêm mấy món rau xanh từ vườn nhà.
Gà và cá là do Cố Thanh Nhuận và Tần Tiêu mang đến khi đến đây buổi sáng.
Triệu Tiểu Ngọc cũng khách khí mà xong cả hai con gà và ba con cá bưng lên bàn.
Nàng còn múc một ít, để dành cho phụ và đại ca vẫn về.
Hai gần đây đều ngoài thôn hỏi giá gạch xanh và ngói, thường xuyên thể về ăn cơm trưa.
Thôi thị thấy món ăn xào xong, liền định khiêng bàn ở hậu viện , chia thành hai bàn ăn, nhưng Triệu Tiểu Ngọc ngăn .
Qua màn náo loạn của Cố Tâm Nhu, Triệu Tiểu Ngọc cũng xem Cố gia rốt cuộc nhận gia đình như thế nào?
Biết rõ trong lòng, cũng tiện quyết định cách thức giao hảo .
Nếu quả thật xem thường nhà nông bọn họ, cũng chẳng , cùng hợp tác ăn là , cũng cần quá tận tâm duy trì tình cảm.
Cố Thanh Lâm thấy cơm canh bày lên bàn, liền tự chạy tới, tìm một vị trí gần món cật heo xào mà xuống.
Cố Thanh Nhuận và Tần Tiêu, Nhị Trụ cùng đến bàn ăn, cũng hề lộ vẻ khác lạ nào, tự nhiên xuống bên cạnh .
Triệu Tiểu Ngọc bất động thanh sắc quan sát, xem lời Tần Tiêu sai, ít nhất Cố gia cũng hề coi thường nhà nông, nàng liền nhiệt tình mời dùng bữa.
Cố Thanh Nhuận cũng chẳng khách sáo, cầm đũa lên liền gắp hai đũa eo phiến xào cay, theo tốc độ của y, nếu y gắp hai đũa e chừng chốc lát sẽ chẳng còn gì.
Y và đều mê mẩn món nhất.
Cố Thanh Nhuận nghĩ đến Tôn Cẩn An, khỏi đùa cợt: “Nếu biểu chúng đến ăn cơm mà gọi nó, e là mẩy cho coi.”
Cố Thanh Lâm nhai rau trong miệng, năng lúng búng: “Huynh trở về đừng là .”
“Ừm, ngươi đừng lỡ lời là .”
Tần Tiêu với y về phương thức góp vốn bằng gói gia vị, Cố Thanh Nhuận tự nhiên đồng ý, chuyện vốn là để bán cho Tần Tiêu một ân tình, hơn nữa là chuyện đôi bên cùng lợi, y chẳng gì để mà đồng ý.
Thế là y : “Triệu cô nương, phương thức góp vốn nàng nhắc đến ý kiến gì, lát nữa chúng sẽ ký khế ước, khi nàng chuẩn xong thì trực tiếp mang gói gia vị đến Túy Tiên Lầu giao cho Vương chưởng quỹ là . Chắc ông mong nàng bán lỗ nhục đến mức sắp phát điên .”
Triệu Tiểu Ngọc đáp: “Được, trong nhà cũng giấy và bút , sẽ xong sớm nhất thể mang qua, vốn dĩ thể nhanh hơn, nhưng để nghiền gia vị thành bột thì mua cối đá, nên chậm trễ hai ngày.”
“Không vội, chẳng sai biệt mấy ngày , cứ từ từ là .” Tần Tiêu chen lời, Triệu Tiểu Ngọc bây giờ nấu cơm, bánh ngọt, nhà cửa xây mới e là cũng đều do nàng quyết định.
Tần Tiêu xót xa cho Triệu Tiểu Ngọc quá mệt mỏi.
Mèo Dịch Truyện
Thôi thị hiểu lắm, nhưng đây là việc ăn của con gái , bà tin Tiểu Ngọc thể xử lý .
Tam Trụ chuyện Túy Tiên Lầu mua công thức lỗ nhục, tò mò hỏi: “Nhị tỷ, tỷ bán công thức lỗ nhục ?”
“Không bán, dùng gói gia vị để góp vốn Túy Tiên Lầu, thể kiếm nhiều tiền hơn.”
“Hay quá thôi, Nhị tỷ, chúng bữa nào cũng ăn cơm trắng ?”
“Đương nhiên , ăn thỏa thích, ăn bao nhiêu cũng .”
Triệu Bảo Căn lập tức chớp lấy thời cơ yêu sách: “Ta ngày nào cũng ăn trứng hấp.”
Tiền thị theo bản năng hỏi: “Tiểu , nhà chúng thể trấn bán lỗ nhục nữa ? Ta giúp việc .”
“Là thể bán lỗ nhục nữa, nhưng đại tẩu thì thể rảnh rỗi , trong nhà còn nhiều việc cần đại tẩu lắm.
“Mấy gói gia vị may vá chứ, bánh ngọt và nhào bột cũng cần giúp đỡ, sắp đến vụ thu hoạch mùa thu , nhà chúng cũng sắp xây nhà mới , việc nhiều lắm. Đại tẩu, đến lúc đó đừng kêu mệt đấy nhé.”
Tiền thị Triệu Tiểu Ngọc một hồi, còn lo lắng nữa, vui vẻ : “Đều là việc nhà, chê mệt , vui còn kịp chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-70-da-nhap-co.html.]
Cố Thanh Lâm quét sạch một đĩa eo phiến xào cay, vẫn thỏa mãn hỏi: “Tiểu Ngọc tỷ, món eo phiến xào cay của tỷ thể bán ở Túy Tiên Lầu ?”
“Phải đó, Triệu cô nương, món cũng thể góp vốn mà, chúng bàn bạc một chút .” Cố Thanh Nhuận thuận thế tiếp lời, món nhất định sẽ bán chạy.
Ăn xong bữa trưa, Triệu Tiểu Ngọc và Cố Thanh Nhuận ký khế ước góp vốn chính thức.
Triệu Tiểu Ngọc chằm chằm khế ước, đôi mắt sáng lấp lánh như thể nàng thấy một đống tiền bạc lớn.
Đây chính là bạc a, nàng gần thêm một bước đến với việc phát tài ! Oa!
Cố Thanh Nhuận thầm , Tần Tiêu cũng bật , chỉ cảm thấy Triệu Tiểu Ngọc ham tiền thật đáng yêu.
Sau bữa trưa, Triệu Tiểu Ngọc thói quen ngủ một lát, nhưng hôm nay Tần Tiêu và Cố Thanh Nhuận ở đây, Triệu Tiểu Ngọc tiện bỏ khách tự về phòng ngủ.
Tuy nhiên, Triệu Tiểu Ngọc vốn quen ngủ trưa, hôm nay trấn một chuyến, nên càng thêm mệt mỏi, đầu óc gật gù.
Tần Tiêu thấy , liền dậy gọi Cố Thanh Lâm và Tứ Trụ: “Ta đưa các ngươi bắt cá sông nhé, còn cua sông và tôm càng nữa.”
Cố Thanh Lâm mắt sáng rực, y hiếm khi cơ hội bắt cá, hưng phấn hét lớn: “Ta , Tần đại ca, còn bắt cá , lợi hại quá, Tam Trụ, Tứ Trụ, chúng bắt cá .”
Cố Thanh Nhuận hứng thú với việc bắt cá, y càng xem Triệu Nhị Trụ khắc đồ vật.
Triệu Nhị Trụ khi ăn trưa liền năng gì mà khuôn bánh ngọt.
Hắn lấy một khúc gỗ ngân hạnh phơi khô đó, so sánh với kích thước của khuôn bánh ngọt mua về hôm nay, bắt đầu khuôn bánh ngọt mà Triệu Tiểu Ngọc cần.
Cố Thanh Nhuận tới xổm xuống khúc gỗ ngân hạnh trong tay Triệu Nhị Trụ hỏi: “Đây là gỗ gì ?”
Triệu Nhị Trụ tay vẫn ngừng động tác, từ tốn trả lời: “Là gỗ ngân hạnh, gỗ ngân hạnh nhẹ mềm độ dẻo dai, thích hợp để khuôn. Gỗ kim tơ nam sẽ hơn, nhưng .”
Triệu Nhị Trụ ngẩng đầu Tần Tiêu.
Hắn chút tiếc nuối, gỗ kim tơ nam ở tận sâu trong núi mới , Thôi thị cho .
Triệu Nhị Trụ từ nhỏ thích mày mò gỗ, khi đốn củi gặp khúc nào ưng ý là nhặt về.
Chỉ là loại gỗ quý nào, Thôi thị cho sâu trong núi.
Triệu Nhị Trụ cũng từng học nghề mộc, chỉ đơn thuần là thích, bàn ghế trong nhà đều là tự mày mò .
Triệu Nhị Trụ bắt đầu khắc hoa văn, khi khắc đồ vật tâm ý tập trung, thể khiến bên cạnh cũng chìm đắm đó, Cố Thanh Nhuận liền xổm xuống chớp mắt.
nếu y , Triệu Tiểu Ngọc vẫn sẽ tiện ngủ trưa.
Tần Tiêu kéo cánh tay Cố Thanh Nhuận ngoài, nhỏ giọng : “Ngươi , sẽ lỡ giấc ngủ trưa của Tiểu Ngọc đó.”
Cố Thanh Nhuận trêu chọc: “Ôi chao, bắt đầu bao che .”
Tần Tiêu tiếp lời, kéo y cùng ngoài, tiện tay cầm lấy một chiếc thùng tre trong sân.
Những con cá ăn hết, những con quá nhỏ, thể thả ao cá vườn để nuôi.
Hắn phát hiện Triệu Tiểu Ngọc vẫn thích động vật nhỏ như , sở thích đổi.
Sau khi mấy rời , Triệu Tiểu Ngọc lập tức về phòng.
Thôi thị cũng dỗ Triệu Bảo Căn ngủ, Triệu Bảo Căn lúc đầu cũng chịu về phòng cứ đòi bắt cá, Thôi thị liền dọa nó: “Nếu ngươi ngủ sẽ lớn lên , sẽ lùn tịt như Lý lão đầu, lớn lên lấy vợ .”
Triệu Bảo Căn xong liền nhanh nhẹn phòng ngủ.
Tiền thị bận rộn dọn dẹp bát đũa, táo phòng, so bì với cô em chồng cũng chẳng ganh đua với chồng, một bận rộn mà một lời oán thán.