Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 53: --- Không ủy khuất
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:41:49
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hân Nhu sực tỉnh, nhận lỡ lời, mặt đỏ bừng giải thích: “Biểu ca, hiểu lầm .”
“Hiểu lầm gì? Ta thấy ngươi là thấy xinh , …”
“Biểu ca, đừng bậy.” Cố Hân Nhu bật dậy khỏi ghế, nũng nịu lườm Tôn Cẩn An.
Tôn Cẩn An bực bội “Hừ!” một tiếng.
Cố phu nhân mặt hòa giải: “Ta cứ tưởng con trúng cô nương nhà , là dì lầm , con đừng giận, sẽ phái mang lễ vật đến Triệu gia giải thích rõ ràng là .”
Mèo Dịch Truyện
“Ta trúng nàng ư? Trông cứ như rau kim châm , còn chẳng non bằng Tiểu Ngũ.”
Cố phu nhân mặt đầy hắc tuyến, chỉ sợ cháu trai những kẻ đắn bên ngoài dụ dỗ thành đoạn tụ, nên mới sốt sắng tìm cho một tiểu thông phòng.
Nếu , các thế gia huân quý như bọn họ tuyệt nhiên cái lý lẽ thành nạp .
Tôn Cẩn An lười biếng vẹo vọ, Cố phu nhân lo lắng điều gì, bực bội thẳng dậy : “Ta thích nam nhân, hiểu các đang lo lắng điều gì.”
Tam Trụ tức tối chạy , trong lòng thầm nghĩ về nhà nhất định kể cho Nhị tỷ, từ nay về đừng bao giờ chuyện với tên công tử bột Tôn Cẩn An nữa.
Tiểu Ngũ xách một thùng mứt và hai con gà mái già đuổi theo, kéo Tam Trụ giải thích: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, công tử nhà tuyệt đối ý khinh thường Triệu cô nương. Đây là chút tấm lòng, xin chuyển cho Nhị tỷ của ngươi.”
“Chuyển cái gì mà chuyển, đừng bao giờ tìm Nhị tỷ của nữa. Hừ!” Triệu Tam Trụ trợn mắt to như mắt trâu, đẩy mạnh Tiểu Ngũ , đầu bỏ chạy.
Tiểu Ngũ bất lực, thở dài thườn thượt xách đồ về.
Công tử nhà sắp nổi nóng .
Ngô thị và lão Tiền mãi đến gần trưa mới bày hàng, đây cũng là lúc con phố náo nhiệt nhất.
Hai còng lưng, run rẩy dựng quầy.
Việc buôn bán của nhà họ vốn đến nỗi tệ như , hỏng là ở chỗ hai lòng ngay thẳng, ăn còn so đo từng chút một.
Thấy Triệu Tiểu Ngọc bán hàng, họ liền tăng giá.
Điều cũng tính, món ăn quan trọng nhất vẫn là hương vị, Ngô thị vì tiết kiệm bạc nên còn ăn bớt nguyên liệu nêm nếm, hương vị vốn chẳng gì càng tệ hơn.
Khách đòi canh hầm, Ngô thị cằn nhằn chịu cho, khách tránh khỏi ôm một bụng tức giận.
Cứ thế vài lượt, phàm là khách từng mua món hầm nhà họ đều sẽ mua nữa.
Dần dà việc buôn bán cũng hai họ cho đến mức tuyệt đường.
Lúc , Ngô thị và lão Tiền còn nhà họ Triệu bày hàng, vẫn cứ theo giá cao mà bán.
Hai thần sắc ủ rũ, đau nhức cũng còn tinh thần rao hàng, bày hàng một lúc mà một bóng khách.
Ngô thị cảm thấy , liệu Triệu Tiểu Ngọc đến , nàng liền rảo bước về phía Túy Tiên Lầu.
Từ xa thấy lá cờ “Lòng hầm Triệu Ký” rực rỡ chói mắt ánh mặt trời.
Con gái nàng, Tiền thị, đang một đón khách ở đó.
Ngô thị lập tức nổi trận lôi đình, con gái ruột cướp mất việc ăn của nàng.
Chân Ngô thị còn tập tễnh, lưng cũng đau nữa, nàng xông đến quầy hàng, gạt phắt khách , chỉ Tiền thị mà mắng té tát: “Tiền Đại Nữu, con nha đầu c.h.ế.t tiệt vô lương tâm , dám chạy đến cướp việc ăn của cha ruột, xem đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”
Ngô thị cởi giày , giơ lên định đ.á.n.h Tiền thị.
Lưu Đại nương và phu quân nàng mắt nhanh tay lẹ, vội vàng tiến lên ngăn Ngô thị : “Sao bà đ.á.n.h thế, bà lão thật lý lẽ gì cả.”
“Cha quản giáo con gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Ngô thị the thé hét lớn, giọng điệu đầy lý lẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-53-khong-uy-khuat.html.]
“Xì.” Người phụ nữ hôm đ.á.n.h với Ngô thị, liền lớn tiếng kể chuyện Ngô thị ép con gái trộm bí phương nhà chồng, còn đ.á.n.h con gái suýt c.h.ế.t.
Người phụ nữ đó chỉ vết thương đầu và vết bầm mặt Tiền thị : “Mọi xem , vết thương của cô nương còn lành hẳn.”
Càng lúc càng nhiều vây xem, trong đó cũng những từng mua lòng hầm của Ngô thị mà ấm ức, giờ tìm cơ hội phản công, liền nhao nhao chỉ trích Ngô thị.
“Loại thật xứng cha .”
“Lòng đen tối, trách gì trộm bí phương mà nấu lòng hầm vẫn dở tệ.”
…
Ngô thị hổ thoát khỏi sự kiềm chế của Lưu Đại nương, nhưng dù tuổi già, địch nổi sức lực của Lưu Đại nương, thoát .
Tiền thị tức đến đỏ cả mắt, đau khổ cúi đầu, một lời.
Tiền thị quen với việc lời cha trong việc, đột nhiên cũng phản bác thế nào cho .
Tam Trụ và Nhị Trụ lúc đó trở về.
Ngô thị thấy vẻ mặt âm trầm của Nhị Trụ, tưởng đang tức giận với , lập tức sợ đến mềm cả chân, cũng vững.
Nhị Trụ đè nén lửa giận, khẽ quát một tiếng: “Cút.”
Ngô thị liền lăn lê bò toài bỏ chạy.
Thái Bình thôn, trong nhà Triệu Tiểu Ngọc khói bếp lượn lờ, từng đợt hương rau thơm lừng đúng hẹn bay tới, dân làng quen , nhưng vẫn kìm nuốt nước bọt.
Hiện giờ trong nhà xào nấu đều do Triệu Tiểu Ngọc cầm chảo.
Thôi thị xót con gái điểm tâm xào nấu quá mệt mỏi, thế nên họ luôn chuẩn thứ đó.
Rau củ rửa sạch, cắt thái sẵn sàng, hành gừng tỏi cũng chuẩn xong, Triệu Tiểu Ngọc giống như một đại đầu bếp, bếp là thể trực tiếp bỏ chảo mà xào.
Bởi cũng khiến Triệu Tiểu Ngọc mệt mỏi.
Khi Tam Trụ và Nhị Trụ về đến nhà, bữa trưa dọn .
Tam Trụ mặt mày căng thẳng, sân chạy thẳng đến bên Triệu Tiểu Ngọc, kể chi tiết những chuyện xảy ở nhà họ Cố cho Triệu Tiểu Ngọc: “Những nhà giàu quả nhiên như các thím trong làng vẫn , coi dân đen chúng gì, đồ khốn kiếp.”
Tam Trụ mắng xong vẫn hết giận, đang bức bối khó chịu, thấy Tứ Trụ bên cạnh liền : “Tứ , học hành cho giỏi , quan lớn, xem ai còn dám ức h.i.ế.p chúng .”
Tứ Trụ cũng mất vẻ mặt tươi , nhưng tức giận như Tam Trụ.
Thôi thị và những khác xong, tất cả đều im lặng, nhà họ Triệu đầu tiên yên tĩnh đến mức chim sẻ cũng im bặt.
Triệu Đại Trụ nghĩ, nếu học vấn thi đậu tú tài gì đó, thì sẽ ai dám coi thường Nhị nữa.
Triệu Đức Vượng nghĩ, đều là do cha vô dụng.
Thôi thị thương con gái, nhanh chóng tìm cho con một gia đình .
Tiền thị cũng cảm thấy Nhị như , thể chứ.
Cả nhà vì một lời của Cố phu nhân mà đều cảm thấy xót xa cho Triệu Tiểu Ngọc.
Mọi xuống ăn cơm, khí trầm lắng, Tam Trụ, Tứ Trụ hiếm khi cãi với Triệu Bảo Căn.
Triệu Tiểu Ngọc vì nàng mà khó chịu, liền mở lời: “Chính còn tức giận, các đừng vì mà buồn phiền nữa. Chưa xa xôi, chỉ riêng trong thôn chúng bao nhiêu nhà gả con gái nhà họ Cố nô tỳ, mà còn tìm cửa. Cố phu nhân chẳng qua là tiện miệng nhắc tới một câu, Tôn công tử cũng ý đó, thật sự thấy ủy khuất chút nào.”
Tam Trụ nghiến răng c.ắ.n một miếng bánh : “Đều tại tên khốn kiếp Vương Phong Lâm đó, Nhị tỷ vốn dĩ thể phu nhân tú tài.”
Triệu Tiểu Ngọc lối suy nghĩ của Tam Trụ cho dở dở .