Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 38: Không tha thứ ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:41:29
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tiêu sáng sớm trấn giao hàng, thấy Triệu Tiểu Ngọc quả nhiên bày hàng, cuối cùng cũng yên lòng.
Trong chợ búa, lưu manh vô lẫn lộn, thỉnh thoảng gặp cũng là điều khó tránh.
Triệu Tiểu Ngọc chỉ là một cô nương nhỏ, càng thêm bất tiện.
Trong nhã gian của Túy Tiên Lâu, Tần Tiêu xuyên qua cửa sổ Lưu đại nương thất thần, Cố Thanh Nhuận mà cũng .
“Đang nghĩ gì ? Sao mà chuyên chú thế.” Cố Thanh Nhuận thuận theo ánh mắt của Tần Tiêu ngoài, “Tiểu Ngọc cô nương hôm nay bày hàng?”
Tiếng “Tiểu Ngọc” toát lên sự thiết tự chủ.
“Ngươi và nàng quen thuộc ?” Tần Tiêu thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lạnh lùng liếc Cố Thanh Nhuận.
Cố Thanh Nhuận : “Ngày nào cũng đến mua món hầm do nàng nấu, coi như là quen thuộc .”
“Ta ngày nào cũng đến Túy Tiên Lâu giao hàng, là quen thuộc với chủ quán Túy Tiên Lâu quen với đầu bếp của Túy Tiên Lâu?”
“Sao thể giống chứ?” Cố Thanh Nhuận hiểu, Tần Tiêu cứ so đo với chuyện .
Nhắc đến Triệu Tiểu Ngọc, Cố Thanh Nhuận nhớ tới Vương tú tài, bèn chuyển đề tài: “Cũng Vương Phong Lâm nghĩ gì, một cô nương như trân trọng, cứ dây dưa với một góa phụ rõ ràng.”
Cố Thanh Nhuận lẩm bẩm một câu cũng nghĩ Tần Tiêu sẽ tiếp lời, đến chính sự: “Ngươi thật sự tham gia Thu Vị ? Khi xưa khuyên ngươi như mà ngươi chịu? Lần đột nhiên nghĩ thông ?”
Tần Tiêu Lưu đại nương đang bận rộn ngoài cửa sổ, đáp mà hỏi ngược : “Có danh ngạch ?”
Cố Thanh Nhuận: “Học viện năm nay danh ngạch cho học sinh tham gia Thu Vị còn đủ, Tiêu đang tìm cách để kiếm danh ngạch. Từ chỗ y thì , chúng thể tìm đường khác.”
Tần Tiêu lấy lạ, đây cũng là lẽ thường tình.
Luật pháp quy định tham gia khoa cử cần sự tiến cử của thư viện.
Mà mỗi thư viện dựa quy mô của sẽ lượng danh ngạch tương ứng, thư viện của Tiêu là nhiều danh ngạch nhất trong mười dặm tám hương của trấn Bình An, nhưng cũng chỉ năm suất.
Cho nên, thể tiến cử cho , Tần Tiêu cũng bất ngờ.
Chỉ chút tiếc nuối.
Cố Thanh Nhuận lo Tần Tiêu bỏ cuộc, vội : “Chỉ cần ngươi chịu , đảm bảo sẽ kiếm cho ngươi một danh ngạch.”
“Đi.” Tần Tiêu ngoài cửa sổ, “Ta sẽ .”
Cố Thanh Nhuận đỗi ngạc nhiên, hai họ quen từ nhỏ, năm đó khi Tần gia gặp chuyện, Cố Thanh Nhuận tìm Tần Tiêu tài trợ học, Tần Tiêu vì nghĩ cho gia đình mà kiên quyết từ bỏ việc học.
Cố Thanh Nhuận bây giờ nhớ , vẫn còn cảm thấy tiếc nuối.
“Ngươi nghĩ thông , chịu tham gia khoa cử?” Cố Thanh Nhuận quá đỗi tò mò, những năm nay khô cả họng.
Tần Tiêu: “Vì một quen.”
Thôi thị đẩy Triệu Bảo Căn đến trấn.
Thôi thị lâu đến, vì tiền nên đến trấn, giờ trong bạc do nữ nhi đưa, nên tự tin.
Triệu Bảo Căn đầu tiên đến trấn, cái gì cũng thấy lạ, càng thêm hưng phấn.
Thôi thị yên tâm dặn dò: “Con chạy lung tung, lát nữa kẻ bắt cóc đưa bán đấy.”
“Biết , nãi, con một đường.” Triệu Bảo Căn chỉ một đường phấn khích kêu.
“Ta thấy con giống một đường , lát nữa mua bánh ngọt đấy, những thứ khác đòi, phí bạc.” Thôi thị ôm chặt bạc Triệu Tiểu Ngọc đưa, tự tin hơn nhưng cũng nỡ tiêu xài hoang phí.
Triệu Bảo Căn vẫn lẩm bẩm thương lượng với Thôi thị, hai từ lúc nào đến quán hàng của Ngô thị.
Ánh mắt chạm , ba đều sững sờ, chỉ Triệu Bảo Căn vẫn cố chấp với đường, tự lầm bầm.
Thôi thị hừ lạnh một tiếng, mặt định bỏ .
Ngô thị đột nhiên tiến lên, kéo xe đẩy, xun xoe hỏi: “Đây là cháu ngoại của , gọi là gì nhỉ, còn ?”
Ngô thị thấy Triệu Bảo Căn xe đẩy, vẻ mặt chê bai hề che giấu.
Triệu Bảo Căn là ai, tức giận nhảy dựng lên: “Lão bà c.h.ế.t tiệt, ngươi rủa ai đấy?”
Ngô thị: “Ngươi cái thằng nhãi ranh, là bà ngoại ruột của ngươi, ngươi chuyện với trưởng bối như ?”
“Chưa từng thấy, ngươi là bà ngoại của ? Chính ngươi suýt chút nữa đ.á.n.h c.h.ế.t nương của , lão yêu bà.” Cái miệng nhỏ của Triệu Bảo Căn như khai quang, luyên thuyên ngừng.
Một bán hàng : “Đứa bé thật hiếu thuận, nhỏ như thương nương của . Nó lớn bao nhiêu mà cái miệng lanh lợi thế.”
“Trẻ con hiểu chuyện, các ngươi hùa theo gì.” Ngô thị quát lớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-38-khong-tha-thu.html.]
“Xì, dám dám nhận.” Người đáp một câu, bận rộn lo việc buôn bán của .
Triệu Bảo Căn kéo kéo Thôi thị: “Nãi, chúng mau , đừng để ý đến thị .”
Thôi thị cũng lười để ý hai , đẩy xe đẩy mất.
Ngô thị vốn mượn xe đẩy của Thôi thị, thấy dáng vẻ của Thôi thị, chắc là mượn , đầy bụng cằn nhằn về.
Tiền lão hán kiên nhẫn : “Ngươi chọc thị gì?”
“Ta đang nghĩ là mượn xe đẩy nhà thị dùng, dù Triệu Tiểu Ngọc đắc tội với công tử nhà giàu, chắc chắn dám bày hàng nữa, xe nhà thị để cũng là để .”
Tiền lão hán thấy lý: “Lát nữa tìm Đại Nương, dùng xe đẩy của con gái ruột, thị dám cho mượn ?”
Tiền lão hán tính toán tiếng lách cách, quên mất hôm qua suýt chút nữa đ.á.n.h c.h.ế.t con gái ruột.
Hai hôm qua về nhà phát hiện Tiền thị nhà thì bận tâm, chỉ lo vui mừng.
Triệu Tiểu Ngọc thiếu gia nhà giàu để mắt tới, chắc chắn dám bày hàng nữa, thì cơ hội của bọn họ đến.
Sáng sớm hôm , bọn họ liền mua bốn bộ nội tạng heo với giá cao, định hôm nay kiếm một khoản lớn.
Giá cả cũng từ mười văn một bát tăng lên mười lăm văn.
Ngô thị thấy Tiền lão hán lý: “Ta lát nữa sẽ nhà lão Triệu, dùng xe đẩy của nhà con gái , xem ai dám ngăn cản.”
Triệu Bảo Căn cầm đường, mút từng chút một, hỏi: “Nãi, nãi nỡ lòng mua đường cho con ?”
“Thưởng cho con đấy, lát nữa nếu gặp lão già hổ , đừng khách khí.”
“Vâng ạ.” Triệu Bảo Căn hài lòng với phần thưởng .
Triệu Tiểu Ngọc hiếm khi dậy sớm, ngủ đặc biệt ngon lành, bữa sáng cũng dậy ăn.
Tam Trụ, Tứ Trụ mang món hầm giao cho mấy nhà thiết thường ngày, và cả những nhà luôn mua món eo xào của Triệu Tiểu Ngọc.
Có Triệu Tiểu Ngọc hôm nay bày hàng, liên tưởng đến hôm qua Lưu Phú Quý thổi phồng món ăn của Triệu Tiểu Ngọc thần kỳ đến mức nào, cơn thèm ăn đều gợi .
Nay chớp lấy cơ hội, liền trực tiếp nhét tiền đặt cọc cho Tam Trụ Tứ Trụ, gì cũng đặt món xào của Triệu Tiểu Ngọc cho bữa trưa.
Cứ như , nội tạng heo vốn bán đặt mua gần hết.
Đến khi mặt trời lên cao ba sào, Triệu Tiểu Ngọc tỉnh dậy, tiền Tam Trụ Tứ Trụ mang về, chút ngơ ngẩn.
Triệu Đại Trụ thấy Triệu Tiểu Ngọc tỉnh, bưng một bát cháo gạo và một quả trứng ngỗng luộc cho Triệu Tiểu Ngọc: “Nếu mệt quá thì thôi, nghỉ thêm hai ngày .”
Y thương xót tiểu , một cô nương xuất giá kiếm tiền giỏi hơn cả bọn nam nhi như y, thật quá vất vả.
Triệu Đại Trụ lo lắng cho Tiền thị, hôm nay về sớm.
Triệu Tiểu Ngọc lén bỏ hai muỗng sữa bột , khuấy đều húp xì xụp.
“Đại tẩu ?”
“Không , thì ghê thôi chứ thương xương cốt. Ngày mai là thể xuống giường .”
“Vậy nàng còn ngất ? Đừng là thương đầu chứ?”
“Ngất vì đói, ngủ ngon.” Triệu Đại Trụ đau lòng thở dài thườn thượt, cũng thầm cảm ơn Triệu Tiểu Ngọc tha thứ cho thê tử.
Y tiền để đền cho Tiểu Ngọc, hai trăm lạng thì bán cả y cũng kiếm .
Y cũng sẽ đương nhiên nghĩ rằng tiền thì cần trả, tiền cả nhà họ sẽ từ từ tích cóp, sớm muộn gì cũng trả cho tiểu .
Triệu Đại Trụ vụng về, những lời ho, càng cảm thấy ruột thịt cần khách sáo giả dối, y tin Tiểu Ngọc thể hiểu tâm ý của y.
Triệu Tiểu Ngọc thật sự hiểu, bởi vì thuộc tính “ trưởng cuồng ” của Triệu Đại Trụ bao giờ đổi.
Triệu Tiểu Ngọc để ý đến những lời vòng vo của Triệu Đại Trụ, nàng đến chuyện tha thứ cho Tiền thị, đối với nàng chỉ càng thêm đề phòng, dù giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tiền thị cũng sẽ dễ dàng đổi như .
Nàng truy cứu lầm của Tiền thị là vì sự chăm sóc của đại ca dành cho nàng.
Triệu Tiểu Ngọc chỉ nhắc nhở chuyện quan trọng: “Đại ca, mau đến chỗ Lý Chính để hủy việc hòa ly của và đại tẩu , còn hộ tịch của đại tẩu nữa thì ?”
Triệu Đại Trụ xong liền hiểu rõ sự lo lắng của Triệu Tiểu Ngọc.
May mắn , khi xưa y để ý, khi hòa ly động đến hộ tịch.
Nếu hộ tịch rơi tay Tiền lão hán, chắc chắn sẽ đến đòi tài vật, bóc một lớp da thì sẽ xong .
Mèo Dịch Truyện
việc hòa ly vẫn nhanh chóng đến Lý Chính hủy bỏ.