Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 34: Thoi thóp Hơi Tàn ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:41:24
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô thị và Tiền lão đầu thấy tiếng , cửa xem xét, thấy Tiền thị đất lóc vật vã, đại khái cũng đoán là chuyện gì.
"Khóc lóc gì mà , ban đầu cho gả, cứ nhất định gả." Ngô thị kéo Tiền thị nhà.
Tiền Hữu Tài qua liếc , gì liền trở về phòng .
Tiền lão đầu hỏi: "Bị hưu, là hòa ly?"
"Bị hưu . Ta phạm lớn như , liền Triệu Đại Trụ hưu." Tiền thị đột nhiên nữa, mắt lệ nhòa chằm chằm Ngô thị và Tiền lão hán ép nàng giao phương thuốc.
Ngô thị nhận sự khác lạ, lớn tiếng mắng: "Thật vô đạo đức, việc ngươi sinh cho nhà họ một đứa con trai, cũng thể hưu ngươi chứ. Dù hòa ly thì cũng dễ chuyện cưới gả, cả nhà đó lương tâm ch.ó ăn ..."
Ngô thị tuyệt nhiên nhắc đến chuyện hổ là họ trộm phương t.h.u.ố.c của nhà thông gia, chỉ một mực nguyền rủa nhà họ Triệu tàn nhẫn.
Tiền lão hán bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi, món kho của họ bán chạy, gần tối mới bán hết.
Hắn bực bội : "Bị hưu thì hưu, trong nhà cũng thiếu miếng ăn của ngươi, dọn dẹp ngủ ."
Ngô thị dẫn con gái đến phòng bếp, : "Trong nhà cũng giường thừa cho ngươi ngủ, cứ tạm bợ ở phòng bếp ."
Phòng bếp đầy rẫy dơ bẩn, nền đất còn sót phân heo văng khi rửa lòng heo.
Từng đợt mùi hôi thối xông lên khiến nàng buồn nôn.
Nàng nhớ nhà , nhớ con trai , nhớ Đại Trụ , nhớ chăn nệm mềm mại mà chồng cho nàng.
Lúc Triệu Bảo Căn đang lóc nhõng nhẽo giường Triệu Tiểu Ngọc.
Triệu Đại Trụ yên tâm : "Ta bế nó về , nó đang quấy phá đó."
"Không , đại ca, tối nay cứ để nó ngủ với ." Triệu Tiểu Ngọc .
Triệu Đại Trụ lay chuyển Triệu Tiểu Ngọc, đành cảnh cáo con trai: "Tối nữa, ngoan ngoãn ngủ , thì sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g con đó."
Triệu Bảo Căn cũng nữa, kéo Triệu Tiểu Ngọc hỏi: "Tiểu cô, phạm ? Mọi nữa ."
Triệu Tiểu Ngọc ôm Bảo Căn, dỗ dành: "Phạm thì chịu phạt, lớn cũng ."
"Nếu sửa thì ?"
"Nếu sửa đương nhiên là ."
"Vậy thì phạt nặng một chút, để mau chóng sửa cho ."
"Bảo Căn ngoan."
"Không phạt nặng, sẽ nhớ. Lúc phạm , nếu cha đ.á.n.h , sẽ nghĩ còn dám. Nếu đ.á.n.h đau , sẽ dám nữa."
Triệu Tiểu Ngọc lời thằng bé mà lòng chút chua xót, cũng hy vọng Tiền thị thể rõ bộ mặt xa của nhà đẻ nàng , "Vậy chúng sẽ cho con thêm một cơ hội nữa, xem nàng sửa đổi ."
Sáng sớm ngày hôm , Tiền thị tỉnh dậy từ sớm, phòng bếp ngay cả chỗ cũng , nàng nhớ con trai, gần như cả đêm ngủ.
Nàng nhóm lửa nấu cơm, mở vại gạo thì thấy đầy ắp gạo, nào là tiền ăn cơm .
Ngô thị cũng dậy, thấy nàng ngẩn đó, vui : "Sáng sớm tinh mơ cái quái gì ? Mau mau nấu cơm ."
Khi ăn cơm, Ngô thị mặt nặng mày nhẹ : "Trong nhà bây giờ còn đất nữa, món kho cũng đúng cách, bán tốn sức kiếm mấy đồng, cả nhà đông ăn uống đều cần bạc. Ta và cha con bàn bạc , hôm nay con hãy khai hoang cho nhà , khai thêm chục mẫu đất nữa, cuộc sống trong nhà sẽ khá hơn."
Tiền thị gì, nàng hưu, cha an ủi nàng, chỉ nghĩ đến việc bảo nàng khai hoang.
Coi nàng như công dài hạn.
Triệu Đại Trụ từ đến nay đều nỡ để nàng khai hoang, chỉ để nàng những công việc nhẹ nhàng một chút.
Nhớ những điều Triệu Đại Trụ đối xử với , mắt Tiền thị đỏ hoe.
Khi nàng đưa tay lấy chiếc bánh thứ hai, Ngô thị giật , "Cái để cho con ăn trưa , về về tốn thời gian, trưa con cũng cần về ăn cơm nữa, cứ mang theo một cái bánh mà ăn ở đồng ."
Tiền lão hán gật đầu, "Không thì mang thêm cho nó một ít nữa, tối cũng cần về ăn cơm, bây giờ trời nóng ngủ ngoài đồng ban đêm cũng lạnh."
Tiền Hữu Tài nhịn nổi nữa, lớn tiếng : "Ban đêm an , mấy hôm chẳng còn heo rừng xuống núi ban đêm ? Để tỷ về nhà ngủ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-34-thoi-thop-hoi-tan.html.]
Tiền thị lúc vẫn còn ngây dại, một lời liền sắp xếp khai hoang.
Lúc , Ngô thị tìm một bộ quần áo cũ vá của để cho Tiền thị bộ y phục mới tinh nàng.
Tiền thị cao lớn hơn nàng nhiều, quần áo , cổ tay cổ chân đều lộ ngoài.
Ngô thị liền : "Cứ tạm bợ mà mặc , con cũng là sinh con , chẳng còn gì là cao quý, huống hồ còn là hưu, cần để ý đến những thứ hư danh đó, mau mau việc ."
Tiền thị đờ đẫn vác cuốc núi khai hoang.
Triệu Tiểu Ngọc mỗi ngày đều bán hàng như thường lệ, Triệu Đại Trụ ngày nào cũng theo.
Hai tâm trạng đều , nhưng đều lo lắng cảm xúc của đối phương, ai nhắc đến Tiền thị.
Mấy ngày vì nhà họ Tiền bán rẻ cùng ở một con phố, quả thực ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Triệu Tiểu Ngọc, mỗi ngày Triệu Tiểu Ngọc đều dọn hàng muộn hơn hai canh giờ.
Mặc dù , Triệu Tiểu Ngọc mỗi ngày khi dọn hàng đều mua cho Triệu Bảo Căn, Tam Trụ, Tứ Trụ mấy món quà vặt, ba đứa trẻ mỗi ngày đều vui vẻ, Triệu Bảo Căn cũng còn đòi nữa.
Cứ thế vài ngày trôi qua, dần dần phát hiện, món kho của nhà họ Tiền tuy rẻ nhưng ngon, hơn nữa lượng ít.
Thế là đều đến mua món kho của Triệu Tiểu Ngọc, nhà họ Tiền từ chỗ ban đầu bốn bộ lòng heo giờ chỉ hai bộ, mà vẫn bán đến tối mới hết.
Bán món kho cả ngày, hai ông bà về đến nhà mệt mỏi rã rời.
Ngô thị sức lực nấu cơm, như Tiền thị khi khai hoang cả ngày núi về nhà buổi tối vẫn nấu cơm.
Ngô thị chê kiếm ít tiền, Tiền thị thuận mắt, cả ngày mắng mỏ lẩm bẩm.
Tiền thị mệt mỏi cả lẫn tâm, chỉ trong mấy ngày gầy đến mức tiều tụy.
Ngô thị năm đó sinh Tiền Hữu Tài để bệnh căn, những ngày dậy sớm thức khuya, cuối cùng cũng đổ bệnh.
Tiền thị đành tiếp quản công việc hầm nấu món kho.
Tuy nhiên Tiền thị thuộc loại thiên phú nấu ăn, món kho ngửi mùi thơm.
Tiền lão hán một khiêng nổi thùng gỗ, mặt âm trầm lệnh: "Đại Nữu con cùng bán hàng ."
Tiền thị sợ hãi vẫy tay liên tục, "Cha, con , con còn mặt mũi nào mà , con còn mặt mũi gặp Bảo Căn Tiểu Ngọc nữa , con tranh giành buôn bán với , con còn xứng đáng ?"
Tiền lão hán tức giận, "Ngươi đây là mắng bóng mắng gió và ngươi đó , món kho của chúng tự mặt mũi gặp chứ."
Tiền lão hán tức giận rút cây củi đang cháy , chỉ Tiền thị hỏi: "Ngươi ? Có ?"
Tiền thị nghển cổ kêu lên: "Con , cha đ.á.n.h c.h.ế.t con, con cũng ."
“Được thôi, hôm nay sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ bất hiếu nhà ngươi.”
Thình thịch… Côn gỗ giáng mạnh lên thể Tiền thị, phát âm thanh trầm đục. Tĩnh lặng kém là Tiền thị.
Nàng chẳng một lời, cũng chẳng né tránh, cứ thế chịu đựng từng gậy một, hết gậy đến gậy khác.
C.h.ế.t cũng , Triệu Đại Trụ cần nàng nữa , nàng cứ c.h.ế.t thôi.
Lão Hán Tiền đỏ mắt, chẳng phân nặng nhẹ, vớ đ.á.n.h đấy, lơ là một chút, gậy giáng thẳng lên đầu Tiền thị.
Tiền thị ngã vật xuống, bất tỉnh nhân sự.
Ngô thị sợ hãi nhào tới, gào lên: “Đại Nữu, Đại Nữu, con đừng bỏ mà ! Đại Nữu!”
Lão Hán Tiền cũng sợ đờ , vứt cây côn xuống, thở hổn hển, gấp gáp.
Mèo Dịch Truyện
Sắc mặt Tiền thị xám xịt, mặc cho Ngô thị vỗ về thế nào, nàng vẫn bất động.
Giọng Ngô thị run rẩy: “Lão gia, Đại Nữu e rằng xong . Quan phủ liệu tới bắt ông ?”
Lão Hán Tiền hằn học : “Lão đây dạy dỗ con gái, quan phủ cũng chẳng quản . Đừng bận tâm tới nàng, mau chóng trấn bày hàng, nếu ngay thì hôm nay còn bán hết ?”
Ngô thị cũng lo lắng cho việc buôn bán, bỏ Tiền thị đang hấp hối và Lão Hán Tiền mà rời .