Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 137: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:43:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
--- Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu ---
Triệu Tiểu Ngọc lấy hai trăm lạng bạc, một trăm lạng là phí tìm , nay tìm đương nhiên thanh toán.
Một trăm lạng còn là phí để Giả Uy tiếp tục dò la tin tức, thế lực của Liêu gia bọn họ thể chống , Triệu Tiểu Ngọc một trăm lạng còn lâu mới đủ, hơn nữa tình thế bây giờ, tiền là , mấu chốt là tìm đúng .
“Giả ca, nếu thể mời trấn áp Liêu gia giúp nhà cứu Đại Ngọc , bao nhiêu tiền cũng nguyện ý chi trả.”
Giả Uy nhận lấy bạc, sảng khoái hứa hẹn, mà : “Triệu cô nương, chúng ở chỗ sáng, ở chỗ tối, tìm thích hợp , còn khó .”
Triệu Tiểu Ngọc: “Ta hiểu mà, Giả ca.”
Kết quả tồi tệ nhất là trực tiếp cướp Đại Ngọc về trốn về làng, nhưng là nể mặt Liêu gia, những kẻ lăn lộn trong giang hồ xem trọng thể diện nhất, bất đắc dĩ lắm Triệu Tiểu Ngọc mới .
Triệu Tiểu Ngọc là từng nghĩ đến việc tìm Cố gia, nhưng hiện tại Cố gia tự còn khó giữ, nàng gây thêm phiền phức cho Cố gia.
Sau khi Giả Uy rời , Triệu Tiểu Ngọc kéo Tần Tiêu ngoài dạo phố cùng nàng.
Triệu Đức Vượng cho rằng nàng ham chơi, nghĩ ngoài giải sầu cũng hơn là ở khách sạn lo sốt vó, dặn dò cẩn thận một chút thêm gì nữa.
Thanh Liễu đương nhiên cũng theo, từng bước theo sát Triệu Tiểu Ngọc, Tần Tiêu ngược đẩy sang một bên, nếu Tần Tiêu quá trai, chỉ sợ sẽ coi là đứa hầu cận.
Triệu Tiểu Ngọc tiên đến tiệm bánh ngọt, ghé mấy tiệm lớn, chọn mua vài loại vẻ ngoài và doanh cao.
Nàng tìm hiểu xu hướng thị trường, rõ sở thích của , như mới thể cải thiện bánh ngọt của , bán bánh ngọt đến Linh Châu và những nơi xa hơn.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, nàng mua bông.
Thanh Liễu hiểu: “Mùa đông ở chỗ chúng cũng lạnh lắm, thẩm tử áo bông đủ dùng .”
Triệu Tiểu Ngọc : “Hiếm khi đến đây một , cứ chuẩn thêm một ít, về chúng thuê xe ngựa, chỗ để.”
Bông nặng, nhưng cồng kềnh cầm theo thể dạo tiếp : “Thanh Liễu, ngươi mang bông về đến tiệm lương thực tìm chúng .”
Mèo Dịch Truyện
Năm nay là một mùa đông lạnh hiếm gặp trăm năm một, đồ dùng chống lạnh vẫn nên chuẩn thì hơn.
Thanh Liễu nghi ngờ gì, xách bánh ngọt và bông .
Tần Tiêu theo Triệu Tiểu Ngọc mua lương thực, giá lương thực ngày càng đắt đỏ, lương thực hiện trong nhà Triệu Tiểu Ngọc đủ để cả nhà ngày nào cũng ăn no gạo trắng, bột mì trắng, Triệu Tiểu Ngọc quyết định mua thêm một ít.
Hơn nữa, nàng ý định thuê bảo vệ, thì tất nhiên cần thêm nhiều lương thực hơn.
Các tiệm lương thực ở Linh Châu quả nhiên phong phú hơn nhiều so với ở huyện, gạo kê, gạo nếp, đậu phộng, đậu xanh, đậu đỏ, vừng, táo đỏ đều phẩm chất cực .
Để tránh quá phô trương, Triệu Tiểu Ngọc dám mua quá nhiều ở một tiệm lương thực, nàng tiên mua năm mươi cân gạo trắng, năm mươi cân bột mì trắng, năm mươi cân gạo kê, năm mươi cân gạo nếp ở một tiệm.
Tần Tiêu hai tay mỗi tay xách một trăm cân lương thực, sắc mặt hề đổi, khiến tiểu nhị khỏi tặc lưỡi, thư sinh trắng trẻo sức lực thật quá lớn.
Tần Tiêu đặt lương thực xe ngựa thuê, Triệu Tiểu Ngọc cũng theo lên, khẽ : “Đánh xe trong ngõ.”
Không lâu , Tần Tiêu tìm một con ngõ vắng vẻ dừng xe ngựa , vén màn xe thì kinh ngạc phát hiện trong xe chỉ còn Triệu Tiểu Ngọc một , bốn bao hai trăm cân lương thực cánh mà bay.
Triệu Tiểu Ngọc đón ánh mắt của Tần Tiêu, kiên định kể bí mật của : “Ta một gian, thể bỏ đồ trong đó, cũng mới phát hiện mấy ngày nay thôi.”
Triệu Tiểu Ngọc xong liền như ảo thuật lấy hai trăm cân lương thực từ gian , chớp mắt đặt , cứ thế lấy đặt , khiến Tần Tiêu kinh ngạc thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-137.html.]
Tần Tiêu khi hồn, kinh hãi quanh quất, : "Chuyện cẩn thận, tuyệt đối để kẻ khác ."
Triệu Tiểu Ngọc : "Ta mà, chỉ cho thôi."
Tần Tiêu cũng mỉm . Sự tin tưởng, ỷ mà Tiểu Ngọc dành cho , đối với Tần Tiêu mà , tựa suối nguồn tuôn trào từ khe núi khô hạn bấy lâu, khiến hân hoan khôn xiết.
Hai theo cách cũ, mua thêm nhiều lương thảo, đều cất gian riêng của Triệu Tiểu Ngọc.
Triệu Tiểu Ngọc còn mua tiếp, Tần Tiêu khỏi hỏi: "Những thứ đủ dùng ?"
Triệu Tiểu Ngọc khi tính toán kỹ lưỡng, : "Ta lo sợ sẽ binh biến, nạn dân, Cố Thanh Nhuận chắc ngăn loạn lạc , nên định chiêu mộ vài hộ viện."
Tần Tiêu vốn định dựng thêm vài căn nhà gỗ trong núi sâu để tạm lánh, tránh khỏi loạn lạc.
núi rừng vốn dĩ gian khổ, mãnh thú, rắn độc xuất hiện, quá đỗi hiểm nguy, chi bằng phương pháp của Triệu Tiểu Ngọc vẫn hơn.
Hai mua thêm một ít lương thảo về khách điếm.
Mãi đến khi ăn tối xong, trời tối đen như mực, Giả Uy mới về.
Giả Uy nhờ chuyện với Liêu Gia, rằng Liêu Gia dù coi trọng Mã Xuân Sinh nhưng cũng kiêng dè thế lực nhà họ Cố, nên sẽ ràng buộc Mã Xuân Sinh giao trả Triệu Đại Ngọc, song Triệu Tiểu Ngọc phép động đến Mã Xuân Sinh.
Triệu Đức Vượng xong thở phào nhẹ nhõm, : "Thế lắm , chúng chỉ cần đón Triệu Đại Ngọc về nhà là ."
Triệu Tiểu Ngọc im lặng , thế giới quả nhiên là luật cá lớn nuốt cá bé trần trụi, luật pháp chẳng qua là xiềng xích trói buộc bách tính tầng , đối với quyền quý vô hiệu.
Triệu Tiểu Ngọc oán hận : "Thật rẻ cho Mã Xuân Sinh."
Giả Uy : "Chưa chắc . Liêu Gia cát cứ Linh Châu nhiều năm thiếu thuộc hạ trung thành, dùng Mã Xuân Sinh lẽ chỉ là bình phong, vì bí phương của Mã Xuân Sinh là từ Tề Lâm Lập."
Triệu Tiểu Ngọc hiểu, nàng cùng Tần Tiêu một cái, : "Bí phương của Mã Xuân Sinh vẫn sẽ hại , đến khi sự việc bại lộ, Liêu Gia ắt sẽ đẩy Mã Xuân Sinh chịu tội , chỉ là vì bấy lâu nay vẫn xảy chuyện?"
Giả Uy : "Có lẽ là ý đó, điều tra sâu hơn e sẽ chọc giận Liêu Gia."
Lại qua một ngày, sự sắp xếp của Giả Uy, Triệu Tiểu Ngọc vài đến chỗ ở của Mã Xuân Sinh.
Mã Xuân Sinh ngẩng đầu ưỡn ngực, ở ghế , cầm chén vẻ đây một cách lố bịch.
Có lẽ vì túng d.ụ.c quá độ, sắc mặt vàng vọt, gò má hóp sâu, thể vốn cường tráng cũng còng xuống.
"Nhạc phụ đại nhân đến, liên lạc với ? Nhà chỗ ở, hạ nhân hầu hạ, cần gì đến khách điếm lãng phí bạc? Chi bằng cứ ở nhà , sẽ dành thời gian cùng nhạc phụ đại nhân dạo?"
Triệu Tiểu Ngọc lên tiếng cắt ngang sự giả dối của Mã Xuân Sinh, : "Ta vội gặp đại tỷ của , ngươi mau dẫn chúng ."
Mã Xuân Sinh mất mặt, tức đến đỏ bừng mặt, song dám càn. Vừa Đại Lực lén với rằng Thanh Liễu, Tần Tiêu, Triệu Ngũ Lâm vài đều võ công, nếu động thủ, bọn họ cũng chẳng chiếm lợi thế.
Mã Xuân Sinh như : "Tiểu Ngọc vẫn cứ lỗ mãng như ."
Nói xong cũng chậm trễ nữa, dẫn vài đến phòng của Đại Ngọc.
Đại Ngọc đó tĩnh lặng, gầy đến mức còn nhận hình dáng, Triệu Tiểu Ngọc đầu qua nhận nàng.
Triệu Đức Vượng đau lòng khẽ gọi: "Đại Ngọc, Đại Ngọc."