Bị từ hôn gả cho đồ tể thanh tú, dẫn dắt cả nhà làm giàu - Chương 133: --- Tim mềm, giảng hòa
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:43:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì mai lên đường, Triệu Tiểu Ngọc cần đủ lượng bánh ngọt và thịt heo sấy khô, cố gắng đảm bảo nguồn cung.
May mắn , do giá lương thực tăng cao, giá bánh ngọt càng đắt đỏ đến phi lý, doanh cũng giảm nhiều. Giờ đây, lượng hàng nàng cung cấp thể giảm bớt hai phần, chỉ cần đủ lượng dùng trong năm ngày là .
Những thứ thích hợp để lâu thì nhiều đến , may là giờ trời chuyển lạnh, lo hỏng.
Thanh Liễu và Hác ma ma đến giúp. Thanh Liễu theo lời Triệu Tiểu Ngọc dạy, lóc da heo băm thành thịt băm nhuyễn. Hác ma ma thì lấy bột mì Triệu Tiểu Ngọc thêm sữa bột từ ủ bột, chuẩn bánh mì nướng.
Triệu Tiểu Ngọc thì đến một bên trộn nhân, nàng dự trữ từ
Mèo Dịch Truyện
táo tàu, đậu phộng, hạt dẻ, quả óc chó, thậm chí còn ướp ít mứt trái cây, mứt hoa hồng, mứt hoa quế, mứt hoa mai gai, v.v. Vì , tuy doanh giảm, nhưng thu nhập của nàng những giảm mà còn tăng lên.
Bởi vì chi phí của nàng đổi, nhưng giá bán tăng cao.
Nghĩ đến những dòng bạc ào ào chảy túi, tâm trạng đang chán nản của Triệu Tiểu Ngọc vui vẻ trở .
Nàng quyết định vẫn là nên thành những việc quan trọng hơn mắt là bánh, đợi khi từ Lĩnh Châu trở về mới xin và giảng hòa với Tần Tiêu.
Triệu Tiểu Ngọc giữ tâm lý đà điểu, trốn chừng nào chừng đó.
Triệu Tiểu Ngọc cứ thế bận rộn đến tận nửa đêm, những việc thể để ngoài nhúng tay đều do nàng tự hết.
Mệt đến mức mí mắt cứ díp , ngả lưng xuống giường là nàng .
Sáng ngày hôm , Triệu Tiểu Ngọc vẫn còn ngủ say như c.h.ế.t, Triệu Đức Vượng và những khác dậy từ sớm, Triệu ngũ thúc cũng đến .
Tiểu Bạch sốt ruột nhảy lên giường, cuống quýt dùng cái đầu tròn ủn ủn Triệu Tiểu Ngọc. Triệu Tiểu Ngọc lúc mới chật vật nâng mí mắt lên, lẩm bẩm: “Biết , dậy ngay đây.”
Đêm qua Thôi thị và Tiền thị giúp Triệu Tiểu Ngọc sửa soạn hành lý, bên trong đựng quần áo , một ít bạc vụn và đồ ăn.
Thôi thị bỏ đồ ăn và bạc vụn gói đồ của mỗi , bà nghĩ rằng lỡ chuyện gì xảy đường, mấy lạc thì đồ ăn, bạc, cũng đến nỗi quá khó khăn.
Triệu Tiểu Ngọc nhanh chóng rửa mặt dùng bữa, nhưng chỉ ăn vài miếng thôi, thể để vì đợi nàng mà lỡ mất thời gian.
Thôi thị xót xa sốt ruột, cái tật ngủ nướng của Triệu Tiểu Ngọc từ nhỏ, lớn đến thế cũng sửa .
Bà dùng giấy dầu gói hai cái bánh hành kẹp tay Triệu Tiểu Ngọc: “Lúc nào rảnh thì ăn , vốn gầy mà ăn no nữa, chẳng lẽ giữ cái nữa .”
Triệu Tiểu Ngọc miệng vẫn nhai bánh, lẩm bẩm : “Con nương, vẫn là nương thương con nhất.”
Cố Hân Nhu tiến lên, nể nang : “Muội cũng thật là lười biếng, ngủ đến tận giờ . Hai loại t.h.u.ố.c viên giữ cho cẩn thận, một viên là để hạ sốt, một viên là để cầm tả.”
Triệu Tiểu Ngọc nhận lấy, tiện tay đặt gói đồ.
Cố Hân Nhu thấy vẻ để tâm của nàng, vội vàng : “Thứ t.h.u.ố.c quý giá, trong đó vài vị d.ư.ợ.c liệu cực kỳ hiếm , mẫu tổng cộng chỉ cho mấy viên thôi, đừng mất đấy.”
Nàng vốn định lấy , đêm qua suy nghĩ lâu, sáng nay mới đem cho Tiểu Ngọc.
Bởi vì nàng nghĩ thông, nếu Triệu Tiểu Ngọc đường gặp chuyện mà cứu chữa kịp thời, nàng nhất định sẽ hối hận.
Triệu Tiểu Ngọc quả thật để tâm đến hai lọ t.h.u.ố.c , Cố Hân Nhu cũng hiểu , trịnh trọng : “Đa tạ nhị tẩu, chúng sẽ sớm trở về, đừng lo lắng.”
Cố Hân Nhu ngẩn một lát, Triệu Tiểu Ngọc luôn trêu chọc nàng, đột nhiên chuyện nghiêm túc như khiến nàng nhất thời phản ứng kịp.
Thôi thị đẩy đẩy Triệu Tiểu Ngọc, “Tần Tiêu đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-ga-cho-do-te-thanh-tu-dan-dat-ca-nha-lam-giau/chuong-133-tim-mem-giang-hoa.html.]
Triệu Tiểu Ngọc ngẩng đầu qua, thấy Tần Tiêu quả nhiên đang vác gói đồ, dắt năm con ngựa ở cổng sân, ánh mắt nóng bỏng chằm chằm nàng.
Triệu Tiểu Ngọc chạy qua, nhỏ: “Chàng giận nữa ? Hôm qua là , xin .”
Tấm lòng của Tần Tiêu vốn dĩ chẳng thể cứng rắn với Triệu Tiểu Ngọc, lập tức liền mềm nhũn chút khí phách, chỉ là mặt vẫn cố giữ vẻ: “Ta , lên ngựa .”
Những khác cũng lượt tiến lên, Triệu Đức Vượng kiên quyết đưa tiền thuê ngựa cho Tần Tiêu. Tần Tiêu từ chối nhận, Triệu Tiểu Ngọc từ tay Triệu Đức Vượng nhận lấy bạc nhét tay Tần Tiêu: “Đã cho thì cứ cầm lấy , tiền của cũng từ trời rơi xuống .”
Hôm qua từ nhà Triệu Tiểu Ngọc , Tần Tiêu sai Thanh Phong trấn thuê ngựa, để hôm nay họ thể khởi hành ngay lập tức mà tiết kiệm thời gian.
Lúc thật sự giận, hận thể đem cả trái tim dâng lên mặt Triệu Tiểu Ngọc, để nàng thấy rõ quan tâm nàng đến nhường nào.
Sau khi bình tĩnh , nghĩ thông, chuyện vội vàng căn bản chẳng ích gì, chỉ thể từ từ tính kế.
Sáu chia hai đường. Tần Tiêu, Triệu Tiểu Ngọc và Thanh Liễu Mã gia, Triệu Đức Vượng, Triệu Ngũ Lâm và Thanh Trúc thì trực tiếp đến huyện tìm Giả Uy.
Triệu Tiểu Ngọc cưỡi ngựa, liền cùng Thanh Liễu cưỡi chung một con ngựa, phi nước đại nhanh đến Mã gia.
Mã lão thái đang một nhàn nhã phơi nắng, bà đang thầm mừng vì vội vã mua đất đai. Hiện giờ giá đất giảm, tuy giảm nhiều, nhưng mỗi khi gặp năm thiên tai thì giá đất nhất định sẽ giảm mạnh. Đây là điều chồng bà , ruộng đất của Mã gia họ chính là nhờ đó mà mua .
Bà đợi thêm chút nữa, nhất định sẽ mua ruộng đất màu mỡ.
Bà đang suy tính thì thấy tiếng ngựa hí, ngẩng đầu lên liền thấy một thanh niên vô cùng tuấn tú từ lưng ngựa nhảy xuống, khẽ gõ cửa, giọng thanh lãnh: “Thẩm tử, là nhà họ Triệu, định Lĩnh Châu tìm Xuân Sinh và Đại Ngọc. Con ch.ó nhỏ mũi thính, thể cho nó ngửi quần áo của Đại Ngọc, lẽ sẽ giúp ích cho việc tìm .”
Triệu Tiểu Ngọc và Thanh Liễu cũng xuống ngựa tới, chào hỏi Mã lão thái.
Mã lão thái hiểu liền vội vàng mời ba sân, nhà lấy một chiếc áo lót của Mã Xuân Sinh.
Triệu Tiểu Ngọc thấy , thầm nghĩ bà lão ngụy thiện đến lúc quan trọng cũng còn giả vờ nữa. Nàng thản nhiên : “Lấy thêm vài bộ quần áo của đại tỷ đây.”
Tay Mã lão thái đang cầm áo dừng giữa trung, ngượng ngùng : “Cũng như thôi, dù hai đứa nó cũng ở cùng một chỗ.”
Triệu Tiểu Ngọc tranh cãi với Mã lão thái để khỏi phí thời gian, chỉ với Tiểu Bạch đang trong lòng: “Tiểu Bạch, ngươi thể tìm quần áo của đại tỷ ?”
Tiểu Bạch , khẽ “gừ gừ” hai tiếng phóng nhà.
Mã lão thái vội vàng lo lắng đuổi theo Tiểu Bạch, miệng lải nhải: “Ôi chao, gia cô nương con vô lễ như , để ch.ó của con nhà lục lọi lung tung, con càng lớn càng ngang ngược thế .”
Mã lão thái lo lắng đến phát hoảng, chống gậy cũng nhanh , chính là bọn họ tìm quần áo của Đại Ngọc.
Muốn tìm thì đương nhiên tìm con trai bà .
Mã lão thái nhà, Tiểu Bạch lật đai lưng của Triệu Đại Ngọc, cắp lấy chạy ngoài.
Mã lão thái đành ngoài, lo lắng Triệu Tiểu Ngọc sẽ bỏ mà đợi bà, bám khung cửa lớn tiếng gọi: “Triệu Tiểu Ngọc, Xuân Sinh là tỷ phu ruột của con đó, nửa đời của tỷ con đều trông cậy Xuân Sinh mà sống, con hiểu rõ đạo lý .”
Triệu Tiểu Ngọc lên ngựa, khinh thường Mã lão thái : “Đại tỷ thì chuyện dễ , nếu đại tỷ chuyện gì, xem g.i.ế.c c.h.ế.t bà .”
Cái bà lão c.h.ế.t tiệt , trong sách xúi giục Mã Xuân Sinh coi Đại Ngọc như súc vật mà sai khiến, cứ thế mà cho Đại Ngọc vốn khỏe mạnh c.h.ế.t vì lao lực.
Không phí lời với Mã lão thái, Triệu Tiểu Ngọc xong liền cùng Tần Tiêu, Thanh Liễu phi ngựa về phía huyện.
Mã lão thái sợ đến phát run, Triệu gia nay khác xưa, Triệu nhị trụ còn cưới thiên kim phủ Hầu, thu thập nhà bà chẳng khác nào nghiền c.h.ế.t một con kiến. Bà nhanh chóng bàn bạc đối sách với Đông Sinh.
Mã lão thái chống gậy run rẩy tìm tiểu nhi tử.