Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 871

Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:18:43
Lượt xem: 2

Ở niên đại này, ý thức hiếu đạo, kính lão đã xâm nhập vào lòng người. Nhà cũ bên kia gây ra chuyện như vậy , đối với mọi người, nhất là với người chịu ảnh hưởng sâu sắc của hiếu đạo như Liên Thủ Tín thì rất có phần quá mức .

Trương thị và Liên Mạn Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Liên Thủ Tín sốt ruột thành cái bộ dáng này, đều vội hỏi là chuyện gì.

“Cũng không có gì.” Liên Thủ Tín kìm nén hồi lâu, nhìn mấy hài tử nhà mình, cuối cùng chỉ buồn buồn nói ra ba chữ này.

Liên Mạn Nhi đoán Liên Thủ Tín có mấy lời không tiện nói ra ở trước mặt các nàng, nên cho Ngũ lang cùng tiểu Thất một ánh mắt, tỷ muội ba người tạm thời từ trong phòng đi ra ngoài, chỉ để lại Liên Thủ Tín và Trương thị.

Trương thị truy vấn Liên Thủ Tín. Chỉ có vợ chồng hai người, Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, mới nói Liên Thủ Nghĩa không giữ mồm miệng như thế nào, đổ tội cho Chu thị như thế nào.

“Ông trời của ta. . . . . .” Trương thị cũng kinh hãi, “Nhị đương gia này thật đúng là. . . . . . , nói lão thái thái tìm c.h.ế.t , là bởi vì chuyện này sao?”

“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu.

“Dù ai cũng chịu không được, khẳng định sẽ liều mạng với hắn.” Trương thị nói, “. . . . . . Lão gia tử mất rồi, sau này rất khó mà nói. Chắc là trong lòng lão thái thái cũng hiểu, mới vội vàng muốn phân Nhị đương gia ra như vậy. Một nhà đại đương gia, bà có thể gây khó dễ được, còn nhà Nhị đương gia, bà biết mình không quản được.”

“Còn kết thù nữa.” Liên Thủ Tín gật đầu nói, “Bởi vì chuyện của Tứ Lang, một nhà bọn họ đếu oán hận lão thái thái thiên vị với người trong thành .”

“Lão thái thái thiên vị thật, lần này lão gia tử mất như vậy, chàng nhìn xem, bà không có làm ầm ĩ là sợ chúng ta truy cứu người trong thành đấy.” Trương thị nói. Rất nhiều lời nói của Liên Thủ Nghĩa đều không đáng tin, nhưng có mấy lời nói thì vẫn có đạo lý .

“Nếu không phải bởi vì bà chột dạ, chỉ sợ chúng ta cũng không được yên tĩnh.” Liên Thủ Tín nói.

“Cha bọn nhỏ, lão thái thái muốn mười mẫu lúa mì của chúng ta, có phải định cho người trong thành kia hay không?” Trương thị tựu hỏi.

“Ta thấy không giống.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, chỉ lắc đầu nói.”Mới vừa rồi ta từ nhà cũ trở lại, mấy người trong thành kia đã đi rồi.”

“Đi? Cứ như vậy đi rồi?” Trương thị có chút không tin.

“Là lão thái thái đuổi đi đấy.” Liên Thủ Tín nói, “Phòng ốc và cửa hàng của họ bị đốt hết rồi, nhưng vàng bạc đồ châu báu hẳn là được cứu ra, trở về tiết kiệm một chút, làm mua bán nhỏ gì đấy, từ từ sẽ có cuộc sống tốt hơn. Mọi người trong La gia sẽ có những ngày tốt đẹp hơn.”

. . .

Cùng lúc đó, trong Tây phòng. Liên Mạn Nhi cũng đang nói về đề tài đó với Liên Diệp nhi. Chuyện Liên Thủ Tín giấu diếm, Liên Mạn Nhi mới biết rõ từ trong miệng Liên Diệp nhi.

Sau khi biết Liên Thủ Nghĩa trực tiếp mắng Chu thị, nói với Chu thị như vậy, Liên Mạn Nhi cũng có chút rung động. Nàng không có tư tưởng ngu hiếu , nhưng nền giáo dục của kiếp trước đa số dạy rằng phải kính già yêu trẻ.

Nhi tử nhục mạ mẫu thân, lại vu hãm mẫu thân chuyện như vậy, đối với nàng mà nói cũng rất điên rồ.

“. . . . . . Đây là mẫu tử ư, là cừu nhân thì có.” Liên Mạn Nhi thở dài nói.

“Cho bà cứ mắng người khác, đổ phân lên đầu người khác hiện tại nhi tử của bà ta cũng đổ một chậu lên đầu bà, đây là báo ứng. Mạn Nhi tỷ, muội tiết kiệm được chút tiền, ngày mai hai chúng ta đến miếu thắp một nén nhang đi.” Xem ra tâm tình của Liên Diệp nhi tương đối không tệ.

“Diệp nhi, muội vì chuyện này mà đi tạ ơn thần linh sao?” Liên Mạn Nhi có chút 囧 nhìn Liên Diệp nhi hỏi.

“Vâng.” Liên Diệp nhi đáp ứng vô cùng thống khoái.”Nhưng muội lại nói với cha mẹ muội là đi thắp hương, để xin Phật tổ phù hộ cha muội có thể nhanh chóng khỏi bệnh.”

“Đem muội cho quỷ ý .” Liên Mạn Nhi không nhịn được cười nói.

“Đúng rồi, muội đã nói chuyện kia với cha muội chưa?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Diệp nhi.

“Nói rồi. Muội phải nói bằng bất cứ giá nào, bất kể cha muội có thích nghe hay không thích nghe . Muội nói với cha, lão thái thái không coi cha là con của bà, bà luôn xem thường một nhà ba người chúng ta, chính là không muốn làm cho chúng ta sống khá giả. Muội bảo cha muội sau này ít sang bên kia thôi. . . . .” Liên Diệp nhi nói liên miên một đống lớn, nói nàng khuyên Liên Thủ Nghĩa nhận rõ Chu thị như thế nà, về sau một nhà ba người một lòng thì sẽ có ngày tốt đẹp như thế nào.

“Vậy cha muội nói gì?” Liên Mạn Nhi nghe, lại hỏi.

“Cha muội cũng không nói gì.” Liên Diệp nhi nói, “Mặc dù ông chưa nói gì, nhưng muội cảm thấy lúc này có hi vọng rồi. Nếu là trước kia, muội nói những lời đó, cha muội khẳng định sẽ nói muội. Lúc này ông không nói muội một câu nào.”

Nhìn bộ dạng của Liên Diệp nhi, hiển nhiên là tràn đầy hi vọng. Liên Mạn Nhi không nói gì, nàng cũng mong hi vọng của Liên Diệp nhi có thể trở thành sự thật. Hơn nữa, trước kia Chu thị có thể lung lạc Liên Thủ Lễ, một phần là nhờ trợ lực không nhỏ từ Liên lão gia tử. Hiện tại Liên lão gia tử không còn, với hành vi trước sau như một của Chu thị , nếu muốn lung lạc Liên Thủ Lễ nữa thì sẽ không còn dễ dàng như vậy.

“Mạn Nhi tỷ, cả nhà Ngân Tỏa đều đi rồi.” Liên Diệp nhi nói cho Liên Mạn Nhi, chuyện Chu thị đuổi một nhà Liên Lan nhi rời đi như thế nào .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-871.html.]

“Thật?” Liên Mạn Nhi hơi có chút giật mình, “Tỷ còn tưởng rằng, thế nào cũng phải ở lại mấy ngày. Lão thái thái không cho bọn hắn cái gì sao?”

“Gì cũng không có cho.” Liên Diệp nhi khẳng định nói.

“Không ngờ lại như vậy.” Liên Mạn Nhi suy tư nói, , nàng còn nghĩ Chu thị nhất định sẽ bắt các nàng xuất tiền ra trợ cấp Liên Lan nhi. Ai bảo hiện tại các nàng có tiền, hơn nữa thể diện càng đáng giá. Không nghĩ tới, Chu thị không chỉ không muốn các nàng xuất tiền trợ cấp Liên Lan nhi, mà kể cả chính Chu thị, cũng không trợ cấp cho Liên Lan nhi, còn vội vả đuổi Liên Lan nhi đi như vậy.

“Đây không giống như phong cách xử lý việc của bà.” Liên Mạn Nhi nói. Chu thị chấp nhất thiên vị Liên Lan nhi, cho dù bất chợt có khúc mắc, nhưng vẫn sẽ không sửa đổi ước nguyện ban đầu. Hiện tại, Liên lão gia tử không còn , Liên Lan nhi lại gặp được khó khăn, không phải đây là thời điểm Chu thị có đầy đủ lý do, hơn nữa có thể không cố kỵ chút nào mà thiên vị khuê nữ sao? Là vì chuyện gì, để cho Chu thị đột nhiên tuyệt tình với Liên Lan nhi như vậy?”Chẳng lẽ là. . . . . . bởi vì câu nói kia của cha Nha Nhi sao?”

Chu thị đuổi Liên Lan nhi đi, là vì tránh hiềm nghi, tránh cho mọi người thật sự tin tưởng câu nói kia của Liên Thủ Nghĩa!

Trừ chuyện đó ra, cũng không nghĩ ra lý do nào khác.

“Đoán chừng là vậy. . . . . .” Liên Diệp nhi lại cười.

Liên Mạn Nhi không khỏi cảm thán, niên đại này có một vài quy củ lễ phép cường đại cỡ nào chứ. Liên Thủ Lễ yếu đuối nhu nhược, cho nên mới nghĩ vì không có con nên phải chịu đau khổ sâu sắc. Nhưng Chu thị mạnh mẽ như vậy, cho dù là một người tùy ý như thế, ngày thường không coi dư luận ra gì, bây giờ cũng phải khuất phục.

“Thật đúng là ngoài ý muốn. . . . . .” Liên Mạn Nhi nói. Chỉ sợ Liên Thủ Nghĩa cũng chỉ muốn mắng thống khoái thôi, lung tung ném ra một câu như vậy. Ai có thể nghĩ đến, thậm chí có thêm hiệu quả như vậy.

Quả nhiên, sống trên cõi đời này. Dù là ai cũng không thể cách biệt khỏi hoàn cảnh.

“Đúng rồi, Diệp nhi, năm nay không phải nhà muội định rồng trọt sao, nghĩ kỹ trồng loại gì chưa?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Diệp nhi, “Đã có Tam bá làm nghề mộc kiếm sống, nay lại trồng trọt , sợ là các muội sẽ mệt mỏi.”

“Không mệt.” Nói đến trồng trọt, cảm xúc của Liên Diệp nhi vẫn rất vui sướng, “Thật ra thì không cần cha muội làm, muội và mẹ muội có thể trồng được sáu mẫu đất rồi. Mới vừa rồi ở nhà, chúng ta đã thương lượng tốt rồi, sáu mẫu , chúng ta định trồng ngô.”

“Giống ngô tốt, thu hoạch lại nhiều. Đúng rồi, muội còn nói với cha, hai đầu bờ ruộng bớt ra một mảnh đất , trồng khoai lang. Đến lúc đó phơi khoai lang khô để ăn, mùa đông còn có thể ăn khoai lang nướng, lúc lễ mừng năm mới còn có thể chiên khoai lang. Cha muội đã đáp ứng.” Liên Diệp nhi càng nói càng cao hứng.

“Ý định này tốt. Hạt giống ngô, còn có cây khoai lang non. Đến lúc đó cứ tới lấy ở chỗ chúng ta. Tỷ sẽ bảo bọn họ chọn giống tốt cho muội.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vâng.” Liên Diệp nhi gật đầu.

. . . . . .

Ban đêm, tại nhà cũ Liên gia

Bởi vì Đại Chu thị lo lắng cho Chu thị, nên sai Nhị nha đỡ đến thăm Chu thị. Buổi trưa Chu thị ngủ hồi lâu, lúc Đại Chu thị tới, bà mới dậy. Đại Chu thị thấy đầu tóc Chu thị tán loạn, liền giúp bà chải đầu.

Chu thị gật đầu đáp ứng.

“. . . . . . Nghĩ thoáng một chút, sau này muội sẽ có những ngày hưởng phúc, khẳng định không phải chịu khổ.” Đại Chu thị vừa chải tóc cho Chu thị, vừa thấp giọng khuyên lơn Chu thị.

“Không cần tỷ khuyên ta, ta nuôi ra dạng nhi tử gì thì sao ta có thể không biết? Cái tên rùa rút cổ kia. Sau này ta coi như không có hắn. Hắn dám quấy rối ta nữa, ta sẽ có biện pháp trị hắn.” Chu thị tàn bạo nói.

Đại Chu thị thở dài một hơi. Làm tỷ muội mấy thập niên, Đại Chu thị hiểu rất rõ Chu thị, Chu thị là người hiếu thắng, không chịu lộ suy yếu ra bên ngoài. Nhưng mà lần này, Chu thị thật sự nhận phải đả kích trầm trọng, cố giả bộ mạnh mẽ có tinh thần thì đầu tóc sẽ không như vậy.

Bằng không, Chu thị cũng sẽ không để đầu tóc tán loạn, sẽ không nằm ngủ cả một buổi trưa.

“Muội có thể nghĩ như vậy, ta đây an tâm.” Đại Chu thị nói, tiếp theo lại khuyên Chu thị, “Tỷ muội chúng ta, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi. Sau này, tính khí của muội cũng nên sửa lại. Đối với bọn nhỏ đừng giống như trước đây nữa, bọn nhỏ đều đã lớn rồi. Nói thật lòng, lão Đại lão Nhị ta sẽ không nói, nhưng lão Tam lão Tứ đối với lão nhân, không nói mười phần, tất cả đều rất không tệ.”

“So sánh với những lão nhân trong thôn, tuyệt đối là số một số hai. Ta lớn tuổi rồi, cũng không sợ gì, nhưng nên ngẫm lại xem bên ngoài mọi người nghị luận như thế nào. Rồi hãy nói, đều là cốt nhục thân sinh, hai bên tốt thì mới tốt.”

“Đều có thù với ta rồi, còn cái gì mà hai bên tốt mới tốt. Ta ở trong mắt của người ta, chính là lão già đáng ghét.” Chu thị khẽ cúi đầu, thở dài một hơi.

DTV

Đại Chu thị cũng than thở, cùng ở trong một thôn, chuyện tình của Liên gia đại thể bà cũng biết. Có câu, bà chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, lại không thể nói ra. Cho dù chân tướng đúng theo như lời Chu thị, các con kết thù với Chu thị, đó cũng là do Chu thị làm ra.

Tuy là tỷ muội, Đại Chu thị rất khác Chu thị, đối với cách làm của Chu thị, Đại Chu thị cũng không ưa.

“Ta bất kể hắn xem ta như thế nào, ai bảo hắn là con ta. Mặc kệ thế nào đấy , sau này, hắn cũng không thể thiếu ăn uống của ta. Trong lòng ta hiểu lấy chuyện kia, bọn họ muốn để cho ta theo chân bọn họ, sống dưới chân của bọn họ, ta có thể dễ chịu sao? Ta sẽ không đi, ta cứ ở nơi này ở trên đầu giường đặt gần lò sưởi này, ta thiếu gì, hắn đều phải đưa tới cho ta.” Chu thị đột nhiên lại ngẩng đầu, ưỡn ngực, ánh mắt sáng quắc mà nói.

“Nhi tử khuê nữ của hắn đều có tiền đồ, hắn cần mặt mũi. Nhi tử khuê nữ của hắn có tiền đồ, hắn lại càng muốn mặt mũi. Người ta cũng là người của triều đình rồi, hắn muốn nhiều, chứ ta không muốn nhiều.”

“Muội nhìn muội đi, có tâm tư này sao lại không thể nói ra, cũng làm cho người ta biết muội tốt. Muội biết tiết kiệm cho lão Tứ, vậy sao muội còn muốn đòi lão Tam nhiều thứ như vậy? Nhà Lão Tam có điều kiện gì, muội cũng biết mà.” Đại Chu thị không hiểu nói.

“Không phải là ta tiết kiệm cho lão Tứ, đòi nhiều thứ của lão Tam, là có nhiều đạo lý!” Chu thị cười lạnh nói.

Loading...