Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 815
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:37:51
Lượt xem: 3
Bởi vì bên ngoài chợt có tuyết rơi nên Trầm Tam phu nhân cười giữ Trương thị và Liên Mạn Nhi lại.
“Mới không chú ý một lát mà tuyết đã rơi nhiều đến như vậy rồi!” Tam phu nhân cười nói: “Tuyết đang rơi, bên ngoài trời lại vừa tối, đường rất trơn. Hai mẹ con phu nhân đừng về, trong phủ chúng ta cái gì không có chứ phòng ốc còn rất nhiều. Nếu không, chúng ta cứ ngắm đèn đánh bài vui vẻ suốt đêm… Một năm chỉ có vài ngày này thôi, nên vui vẻ tụ tập chứ!”
“Đường cũng không xa lắm, không có gì đáng ngại.” Trương thị và Liên Mạn Nhi đều cười nói.
Mùa đông ở phủ Liêu Đông băng tuyết ngập trời, đường đi thường xuyên đóng băng. Người đánh xe đều đóng thêm đinh ở móng ngựa, tuy có thể bảo vệ móng ngựa nhưng không thể phòng trơn. Vì vậy mà vào mùa đông đường trơn người đánh xe phải bọc chân ngựa lại bằng cỏ khô rơm rạ để chống trơn trượt. Hiệu quả cũng khá tốt.
Làm như vậy không chỉ chống trơn trượt mà còn có thể cách âm. Bây giờ nhà Liên Mạn Nhi về nhà, xe ngựa nhà nàng tất nhiên sẽ làm vậy. Không những an toàn mà còn không quấy nhiễu giấc ngủ của những hộ gia đình sát đường lớn. Trong phủ thành có quy dịnh, những xe chở nước, đồ ăn hay hàng hóa vào thành lúc rạng sáng đều phải bọc chân gia súc, ngựa la lại để tránh quấy nhiễu người dân.
Hôm nay là đêm Nguyên Tiêu, dù ngoài trời có tuyết rơi thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến nhiệt huyết ngắm đèn của mọi người, chợ đèn hoa bên ngoài vẫn tấp nập như cũ.
Theo quan niệm dân gian thì qua mười lăm tháng giêng sẽ thực sự hết tết, phải chuẩn bị công việc cho năm tới. Vì đây là ngày lễ cuối cùng nên trong lòng mọi người đều không khỏi muốn kéo dài thời gian.
Trầm Tam phu nhân thấy mấy người Liên Mạn Nhi không định ngủ lại cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ gọi một tiểu nha đầu tới nhỏ giọng dặn dò mấy câu, tiểu nha đầu kia liền vội vàng đi ra ngoài, sau đó Trầm Tam phu nhân đích thân dẫn người tiễn Trương thị và Liên Mạn Nhi xuống lầu.
Đi tới chỗ ngoặt ở lầu hai, tiểu nha đầu vừa rồi được Tam phu nhân sai ra ngoài vội vã bước đến.
“Liên lão gia và hai vị thiếu gia đã xuống khỏi lầu ba rồi ạ…” Tiểu nha đầu nói Liên Thủ Tín đã dẫn Ngũ Lang và Tiểu Thất xuống, hiện tại đang ở một gian thư phòng gần đó: “Lục gia đang nói chuyện cùng Liên lão gia và hai vị Liên thiếu gia, cả Sở tiên sinh cũng ở đó, nói rằng mời phu nhân và cô nương qua đó.”
“Các ngươi dẫn Liên phu nhân và Liên cô nương tới đó đi, nhớ hầu hạ chu đáo.” Trầm Tam phu nhân liền chỉ vào một tiểu nha đầu phân phó, sau đó cười nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi: “Ta không tiễn nữa, có chuyện gì cứ sai bọn nha đầu này.”
“Làm phiền Tam phu nhân rồi, hôm nào mời Tam phu nhân và hai vị tiểu thư tới Liên gia chơi một lát…” Liên Mạn Nhi vén áo thi lễ với Tam phu nhân, cười nói.
“Được, được.” Tam phu nhân cười đồng ý: “Ta đang mong lắm đây. Dù Liên gia không mời thì ta cũng muốn tới. Ta đã sớm nghe nói Liên gia có đầu bếp chuyên làm điểm tâm rất ngon, luôn muốn tới nếm thử một chút. Hai nha đầu kia nhà ta cũng nói muốn tìm cháu chơi.”
Mấy người cười nói, chia tay trên hành lang, Trầm Tam phu nhân đi lên lầu. Mới chỉ có một ít khách ra về, còn có những người đang ở lại đánh bài, Tam phu nhân còn phải trở về tiếp khách.
Liên Mạn Nhi và Trương thị được hai tiểu nha đầu đón tiếp đi về phía thư phòng nhỏ ở lầu hai. Gian thư phòng này thuộc về Trầm Lục, mấy người Liên Mạn Nhi đã từng tới rồi. Hai tiểu nha đầu dẫn Liên Mạn Nhi và Trương thị đến cửa thư phòng liền lui về cầu thang, nói là nếu có gì cần sai bảo cứ gọi bọn họ.
Ngoài cửa thư phòng có bốn nha đầu đang đứng, thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi đều vội vàng khụy gối hành lễ. Trong đó có hai người Liên Mạn Nhi thấy hơi quen mặt, chắc là gặp lúc ở Niệm viên. Những người này đều hầu hạ bên người Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi quay người ra hiệu với Tiểu Hỉ đi đằng sau. Tiểu Hỉ liền rút lì xì đã sớm chuẩn bị trong tay áo ra, cười tiến lên đưa cho bọn nha đầu hầu hạ ngoài cửa. Một Đại nha đầu đứng đầu từ chối hai câu rồi cười nhận lấy, lại dẫn mấy nha đầu hành lễ với Trương thị và Liên Mạn Nhi lần nữa.
Hai nha đầu vén rèm mời Liên Mạn Nhi và Trương thị đi vào.
Vào trong thư phòng, Liên Mạn Nhi liếc mắt liền thấy ánh mắt của Trầm Lục, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, một đôi mắt sáng trong đang nhìn về phía cửa.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi gặp ánh mắt Trầm Lục liền cười cười. Nụ cười này không phải nụ cười xã giao thông thường mà là nụ cười phát ra từ đáy lòng. Đã lâu không nhìn thấy Trầm Lục rồi, hôm nay có thể gặp hắn, Liên Mạn Nhi thật sự rất vui.
So với Đại phu nhân Trầm gia và các vị nữ quyến nhà quan ở phủ thành, Trầm Lục có khí thế oai nghiêm vạn phần. Nhưng không hiểu sao Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục lại thả lỏng, dễ chịu hơn lúc ở trước mặt các nữ quyến kia rất nhiều.
“Tới rồi?” Mắt Trầm Lục híp híp, trầm giọng chào hỏi.
“Tới rồi.” Liên Mạn Nhi trả lời rồi cùng Trương thị tiến lên hành lễ với Trầm Lục.
“Miễn lễ, dọn chỗ.” Trầm Lục khoát tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-815.html.]
Tiểu nha đầu mang đệm thêu lên mời Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi. Trương thị và Liên Mạn Nhi hành lễ với Sở tiên sinh đang ngồi đó. Sở tiên sinh nhận lễ của Liên Mạn Nhi rồi đứng dậy trả lễ Trương thị. Lúc này Liên Mạn Nhi và Trương thị mới ngồi xuống đệm thêu. Ngũ Lang và Tiểu Thất đứng dậy từ lúc Trương thị vào cửa, giờ mới cùng ngồi xuống.
Hôm nay Trầm Lục không ngồi phía sau bàn mà ngồi trên ghế thái sư đặt trước bàn, giống như ngồi như vậy có thể gần khách của hắn hơn vậy. Bên tay phải của Trầm Lục là Sở tiên sinh và Liên Thủ Tín, tay trái là Ngũ Lang và Tiểu Thất, chỗ ngồi của Trương thị và Liên Mạn Nhi tất nhiên là bên cạnh Liên Thủ Tín.
Lúc Liên Mạn Nhi tiến vào, mọi người đang nói về bài vở của Tiểu Thất, đợi các nàng ngồi xuống, đề tài này lại tiếp tục.
“… Muốn đi mở mang kiến thức cũng tốt” Sở tiên sinh tiếp tục lời nói lúc nãy: “Năm nay tuổi con còn nhỏ, qua một hai năm nữa là được… thi đồng sinh không khó, tú tài thì phải đợi một chút.”
Ý của Sở tiên sinh là Tiểu Thất có thể tham gia đồng tử thí, còn cho rằng Tiểu Thất có thể thi đỗ. Nhưng Sở tiên sinh muốn Tiểu Thất coi kì thi này là một loại rèn luyện, thi qua hay không cũng không quá quan trọng.
Từ trong lời Sở tiên sinh có thể thấy được ông không hi vọng Tiểu Thất thi đỗ quá sớm. Thiếu niên thiên tài dĩ nhiên là điều tốt nhưng Sở tiên sinh mong tâm tính của Tiểu Thất trưởng thành hơn, có nền tảng thật vững chắc lại đi tham gia kì thi sau.
Nhưng đúng như lời tiên sinh nói, đi thi lấy chút kinh nghiệm cũng không phải chuyện xấu.
Ngũ Lang đã viết thư hỏi Lỗ tiên sinh về việc này. Lỗ tiên sinh chỉ cẩn thận phê bình, sửa bài văn của Tiểu Thất, không phát biểu ý kiến về chuyện này, chỉ bảo họ hỏi ý Sở tiên sinh.
Dù nhà Liên Mạn Nhi hi vọng Tiểu Thất có thể sớm thi trúng nhưng cũng cảm thấy lời của Sở tiên sinh rất hợp lý. Mà loại suy nghĩ này của Sở tiên sinh thật ra lại rất hợp với suy nghĩ chất phác, chững chạc của người nông dân như Liên Thủ Tín.
DTV
Đây là một trong những việc quan trọng mà nhà Liên Mạn Nhi muốn giải quyết khi tới phủ thành, hôm nay nói rõ rồi, mọi người đều thật vui mừng.
“… Thấy hội đèn ***g thế nào?” Trầm Lục đột nhiên hỏi, hơn nữa còn hỏi thẳng Liên Mạn Nhi.
“Bẩm Lục gia, rất đẹp ạ.” Liên Mạn Nhi vội đứng lên nói.
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Trầm Lục nhíu mày nhìn Liên Mạn Nhi nói: “Mới không gặp một thời gian sao nàng lại xa lạ như thế?”
“Không phải xa lạ, là thấy năm mới đến rồi mà Lục gia vẫn cần cù làm việc quân, không nghỉ ngơi chút nào. Hiện nay mọi người được an nhàn như vậy là nhờ sự vất vả của Lục gia, trong lòng tiểu nữ kính nể vô cùng.” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói vậy, liền cười nói rồi mới ngồi xuống.
“Lời này của Liên cô nương nói rất đúng.” Sở tiên sinh cười nói: “Hôm nay bách tính phủ Liêu Đông an cư lạc nghiệp, trăm nghề phát triển đều nhờ công lao của Lục gia.”
“Không dám, là do hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.” Trầm Lục vừa nói vừa chắp tay hướng về phía kinh thành.
“Lần này Lục gia trở về định ở lại phủ thành bao lâu ạ? Có đi biên thành nữa không?” Liên Mạn Nhi nhàn rỗi hỏi chuyện ngày thường của Trầm Lục.
“… Chỉ có thể ở lại hai, ba ngày rồi phải quay về.” Trầm Lục gật đầu: “Mùa đông năm nay lạnh hơn mùa đông năm trước. Ở phủ Liêu Đông của chúng ta còn đỡ, phía bắc liên tục có mấy trận bão tuyết, tổn thất không ít. Nếu thật sự hết đồ ăn, những người đó không thể không nảy sinh mâu thuẫn. Dù nói là mấy năm qua được thái bình nhưng năm trước đã xảy ra chuyện rồi, cuối cùng dù bình an vượt qua nhưng không thể không đề phòng.”
“Lục gia nói rất đúng.” Sở tiên sinh nghiêm nghị nói.
Lòng Liên Mạn Nhi có chút chùng xuống, ánh mắt di chuyển dừng lại trên người Trầm Lục. Trầm Lục ở trong thư phòng chỉ mặc một bộ trường bào gấm màu xanh ngọc, hông thắt đai ngọc, trang phục đơn giản nhưng không mất đi vẻ lộng lẫy, làm nổi bật khuôn mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao của hắn.
Biên giới phía bắc không yên, như vậy cái tết này của Trầm Lục chắc chắn không thể trôi qua yên lành. Nhưng vẫn không thấy mặt hắn có biểu hiện mệt mỏi, gian nan vất vả gì. Nhớ tới những việc Trầm Lục trải qua thuở nhỏ, nhìn Trầm Lục như bây giờ nàng không hề cảm thấy kỳ lạ. Dù tuổi Trầm Lục không lớn lắm nhưng phải gánh vác trên vai không ít sóng to gió lớn, hắn đã chịu đựng thành quen rồi. Nếu không đã không thể là người trấn giữ Liêu Đông, bảo vệ bình yên cho một phương khi tuổi còn trẻ như vậy.
“Lục gia, vật tư ở biên thành vẫn còn đủ chứ? Có cần chúng ta làm gì không? Quyên tiền quyên vật, chỉ cần Lục gia nói một tiếng, không có gì không làm được. Lương thực ở phủ Liêu Đông chúng ta không thiếu. Nhưng ở biên thành lạnh hơn ở đây, áo bông chăn bông và cả giày vải bông có cần quyên góp thêm không?” Liên Mạn nhi vội vàng nói.
Trầm Lục yên lặng chờ Liên Mạn Nhi nói xong, liền cười.
“Cảm ơn nàng đã hao tâm tổn trí.” Trong giọng nói của Trầm Lục hàm chứa ý cười ấm áp: “Tạm thời không thiếu gì cả. Nhưng những gì nàng nói ta sẽ nhớ kĩ, nếu có gì thiếu hụt, ta không tìm ai khác mà chỉ tìm nàng thôi.”
“Không thành vấn đề.” Liên Mạn Nhi cười theo. Phủ Liêu Đông lương thực sung túc, có Trầm Lục bày mưu nghĩ kế, hẳn là đã có chuẩn bị, làm sao có thể thiếu hụt vật tư chứ: “Lục gia cứ đến tìm tiểu nữ. Không phải tiểu nữ mạnh miệng nhưng chuyện này cả Liên gia không cần thương lượng, chắc chắn đều có cùng một suy nghĩ với tiểu nữ. Thứ khác tiểu nữ không dám đảm bảo, chỉ có thể nói bốn từ, dốc hết khả năng.”
Nói xong lời cuối, Liên Mạn Nhi nghiêm túc hẳn lên.