Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-11-09 04:37:22
Lượt xem: 12
Chuyện như vậy, kể cả là trong thư Liên lão gia tử cũng đề cập không rõ ràng, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không ở trước mặt bà nội Nhị Nha nói thẳng ra, chỉ có thể nói mọi chuyện đều tốt.
“Vợ Nhị Lang ca của cháu tính tháng có phải hay không là sắp sinh rồi?” Bà nội Nhị Nha lại hỏi tiếp Mạn Nhi. Nữ nhân bát quái là bản tính trời sinh, chưa bao giờ theo số tuổi tăng mà giảm bớt, mà là càng ngày càng mãnh liệt.” Nhìn nàng nâng cao cái bụng to đi trên đường, tâm chúng ta đều vì nàng mà treo lơ lửng.”
“Mấy hôm trước mẹ cháu tính toán nói là còn phải hai tháng nữa mới có thể sinh.” Liên Mạn Nhi nói, “Nghe ông nội viết trong thư, hẳn là rất tốt.”
Trong thư Liên lão gia tử cũng không đề cập đến Triệu Tú Nga, cái gọi là không có tin tức, thì có nghĩa là tin tức tốt. Xem ra Triệu Tú Nga tất cả đều mạnh khỏe đấy.
“Vậy là tốt rồi, vợ Nhị Lang ah, xem ra còn rất khỏe mạnh.” Bà Nhị Nha nói.
“Tỷ.” Tiểu Thất đứng ở đầu giường gạch đặt xa lò sưởi, gọi Liên Mạn Nhi đi qua xem mèo.
Liên Mạn Nhi đi xuống giường, đi đến đầu giường.
Mèo mẹ nhà Nhị Nha đang ăn cơm trộn lẫn tôm khô, từng miếng từng miếng rất ngon lành. Con mèo nhỏ được Nhị Nha và tiểu Thất đặt ở trên đệm, vừa kêu meo meo, vừa loay hoay cọ xát.
Tiếng kêu của nó như âm thanh trẻ đòi b.ú sữa, khiến trong lòng người nghe như nhũn ra.
Mèo mẹ nhà Nhị Nha thuộc loại mèo báo (mèo rừng), chú mèo nhỏ này gần như kế thừa hoàn toàn tướng mạo của mèo mẹ. Từ cái đầu cho đến màu lông của chiếc đuôi nhọn, đều là một màu tro sẫm, một màu đen đậm, nhưng phần quai hàm phía dưới mặt, bụng và bốn chân lại là màu trắng như tuyết.
Con mèo nhỏ loay hoay một lúc, rồi tự vo tròn thân thể của mình. Ôm cái đuôi gục xuống, lông xù lên, rất giống một quả cầu bằng lông.
Liên Mạn Nhi vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên lưng con mèo nhỏ, để cho bộ lông xuôi theo một chiều. Mèo con kêu meo meo hai tiếng, nâng móng vuốt lên, bấu vào tay Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi liền không nhịn được, nhéo nhéo đệm thịt mềm trên mặt bàn chân của nó.
Con mèo nhỏ lại kêu meo một tiếng, thu móng vuốt trở về.
Liên Mạn Nhi thò tay vào chỗ dưới cằm mèo nhỏ , nhẹ nhàng gãi gãi.
Con mèo nhỏ không trốn tránh, đôi mắt xanh ngọc bích nhìn Liên Mạn Nhi, nheo mắt lại. Một bên từ trong cổ họng phát ra thanh âm hưởng thụ gừ gừ, một bên ngẩng đầu, để Liên Mạn Nhi gãi ngứa cho nó thật tốt.
Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt tay. Quả nhiên muốn thu phục được mèo, bất kể là mèo lớn hay là mèo nhỏ dùng tuyệt chiêu gãi ngứa thì trăm phát trăm trúng.
Chơi một lúc, Liên Mạn Nhi cáo từ Nhị Nha và bà nội Nhị Nha, đặt con mèo nhỏ vào giỏ xách mà nàng mang tới. Trong giỏ xách trải một tấm đệm dày. Đệm này là do Liên Mạn Nhi chính mình làm đấy, dùng những đầu góc vải mịn nối liền từng khối vào với nhau, bên trong bỏ thêm lông gà cùng bông. Mèo con nằm sấp lên đó, tuyệt đối ấm áp lại thoải mái dễ chịu.
Một mạch đi về cửa hàng, Liên Mạn Nhi xách theo giỏ, con mèo nhỏ nằm ở bên trong kêu meo meo. Tách khỏi mèo mẹ, đối mặt với thế giới xa lạ, nó cần thời gian thích ứng. Song, sẽ quen thuộc rất nhanh .
Tiểu Thất thì cơ hồ dính ở trên rổ, hai con mắt, hai cánh tay đều không nỡ rời khỏi mèo con.
“Tỷ, chúng ta đặt cho nó một cái tên nhé.” Tiểu Thất thương lượng với Liên Mạn Nhi.
“Uh, nên đặt tên cho nó.” Liên Mạn Nhi gật đầu.”Vậy thì gọi là Đại Hoa a.”
“Đại Hoa, Đại Hoa.”
Tiểu Thất gọi liên tiếp, sau đó mèo con Đại Hoa cũng kêu meo meo theo, Liên Mạn Nhi nhịn không được cười thầm. Trong lòng mềm nhũn.
Trở lại cửa hàng, Liên Mạn Nhi tiến vào phòng trong, cởi giày leo lên trên giường, đem rổ đặt tại trên giường gạch nơi có thể phơi nắng mặt trời. Tiểu Thất cũng muốn trèo lên trên giường, bị Liên Mạn Nhi ngăn cản.
“Đệ không phải yêu thích Đại Hoa đấy ư, vậy sau này để đệ chăm sóc nó.” Liên Mạn Nhi nói cho tiểu Thất.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, vừa thật thà lại yêu quý Đại Hoa, nên đã ngây ngốc mà đáp ứng. Trong lòng Liên Mạn Nhi cười thầm, sai tiểu Thất đi chuẩn bị bát ăn cơm cho Đại Hoa, gồm hai cái bát sứ. Một cái là đựng cơm, một cái đựng nước.
Mặt khác, còn có một đồ vật trọng yếu nữa.
“Ngày hôm qua, tỷ nhờ Tam bá làm một cái chậu gỗ, đệ đi lấy cát mịn sạch sẽ đổ vào đó, sau đó mang vào đây.” Liên Mạn Nhi nói với tiểu Thất.
“Vâng.” Tiểu Thất thống khoái đáp ứng, chạy ra ngoài. Sau một lát, bé bưng một chậu gỗ tràn đầy cát mịn từ từ đi vào.
Liên Mạn Nhi nhận lấy chậu gỗ, đặt ở trên giường gạch dựa vào tường. Sau đó, nàng ôm mèo con Đại Hoa từ trong giỏ xách đi ra, đặt ở trong chậu gỗ.
“Cái này sau này sẽ là nhà vệ sinh chuyên dụng của ngươi đấy, ” Liên Mạn Nhi vuốt đầu Đại Hoa, nói cho nó, “Ở trong phòng này, nếu ngươi dám đại tiểu tiện ở trên giường gạch thì ngươi sẽ bị đánh đòn đấy, nghe thấy chưa.”
Đại Hoa dùng móng vuốt bới cát mịn, kêu meo meo hai tiếng.
“Xem Đại Hoa nghe lời chưa, tỷ nói một lần, nó liền nhớ kỹ.” Liên Mạn Nhi cười nói, đem Đại Hoa đặt ở trên giường gạch, để nó quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại Đại Hoa còn nhỏ, vẫn phải nuôi trên giường gạch, cho nên phải chuẩn bị chậu cát cho nó. Mèo, loại sinh vật này, trời sinh yêu sạch sẽ, ít cần dạy bảo, nó cũng sẽ không tùy ý đại tiểu tiện. Bồn cát mịn này cũng là tạm thời, đợi về sau Đại Hoa lớn hơn một chút, có thể đơn giản hơn, từ trên giường gạch nhảy xuống dưới mặt đất, ra khỏi phòng chơi đùa, khi đó, nó tự nhiên sẽ lựa chọn chỗ bí mật hơn ở bên ngoài để đại tiểu tiện, căn bản là không cần người lo lắng.
Mà từ bây giờ, nhiệm vụ đổi cát mỗi ngày cho mèo con thì giao cho tiểu Thất rồi.
“Ôm mèo trở về rồi?” Trương thị từ bên ngoài tiến vào, trông thấy Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều ngồi ở trên giường gạch, đùa một con mèo nhỏ liền hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-389.html.]
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu trả lời.
“Ừ nhìn khỏe mạnh, rất tốt.” Trương thị ngồi xuôi ở trên giường, nhìn kỹ Đại Hoa một chút, lại hỏi, “Là lang miêu hay là nữ miêu?”
Hộ nông dân, bất kể là loại mèo nào đều không gọi mèo đực, hay mèo cái, mà gọi là lang miêu và nữ miêu.
“Là lang miêu.” Tiểu Thất cướp lời nói, “Mẹ, chúng con đặt tên cho mèo, tỷ đặt đấy, gọi là Đại Hoa.”
“Ah, Đại Hoa, tên rất hay.”
Buổi trưa ăn cơm, Trương thị cố ý nấu cơm nát hơn so với bình thường một chút, Liên Mạn Nhi xới non nửa chén cơm, còn trộn đều với canh cá và tôm khô, lại đợi nguội chỉ còn ấm ấm, lúc này mới cho Đại Hoa ăn.
Mèo nhỏ Đại Hoa ngửi thấy mùi cá, liền kêu meo meo với Liên Mạn Nhi. Đợi Liên Mạn Nhi đặt chén cơm trước mặt, nó liền vục đầu vào ăn ở trong chén.
Nhìn Đại Hoa ăn ngon miệng, lúc này Mạn Nhi mới yên lòng.
Mèo là một loại động vật có tính độc lập rất mạnh mẽ, mèo con bị tách khỏi mèo mẹ, vì sinh tồn, nó sẽ rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh mới.
Hôm nay ăn điểm tâm xong, Liên Thủ Tín và Trương thị nói, chốc nữa muốn về khu nhà cũ, giúp Liên Thủ Lễ cắt cây thuốc lá.
“Đến lúc phải cắt rồi, Tam bá đã nói, buổi trưa hắn không đi làm việc, chúng ta giúp hắn, buổi trưa có thể cắt xong, còn có thể phơi khô luôn.” Liên Thủ Tín nói.
Liên lão gia tử trồng một vườn cây t.h.u.ố.c lá rời. Trước khi đi, ông đã dặn dò Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín nhiều lần, phải phải chăm sóc tốt, một năm hút thuốc của ông phải dựa vào chỗ này rồi.
Mùa này, đúng là thời điểm cắt thuốc, phơi khô thuốc lá, trì hoãn vài ngày nữa, sẽ trễ.
“Nhà bên kia hôm nay không cần ngươi chiếu cố hả?” Trương thị hỏi.
“Không cần.” Liên Thủ Tín nói hắn đã bàn với quản công rồi, sáng hôm nay muốn làm gì, cũng không cần hắn tự mình đi xem.
Nhà Liên Mạn Nhi xây nhà này, công trình khá lớn, Liên Thủ Tín bận rộn, không thể thời thời khắc khắc trông coi được, nên thuê một người quản công tin cậy.
“Được, vậy ngươi đi làm đi.” Trương thị nói.
“Tiểu Thất, đi cùng cha không?” Liên Thủ Tín thay đổi quần áo, cầm đao, cũng không trực tiếp đi ra ngoài, mà là hỏi tiểu Thất. Nghe giọng nói kia cùng thần thái, rõ ràng là rất hi vọng tiểu Thất có thể đi cùng hắn.
Tiểu Thất là đứa trẻ hiểu chuyện, lập tức đáp ứng, đi xuống giường.
Cắt thuốc không chỉ là cắt xong là được, còn phải phơi nắng lên trên kệ, trong lúc đó cần trải qua mấy công đoạn, chỉ có hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín thì tốn không ít thời gian.
“Cha, con cũng đi với cha.” Liên Mạn Nhi cũng xuống giường, nói ra.
“Con cũng đi.” Ngũ Lang cũng nói.
“Tốt, tốt, đều đi, đều đi.” Liên Thủ Tín rất vui vẻ, rốt cuộc cũng không thể che được sự vui vẻ hiện lên trên mặt.
Thời điểm đám người Liên Mạn Nhi đến khu nhà cũ, Liên Thủ Lễ đã đang cắt thuốc ở trong vườn. Liên Thủ Tín vội vàng đi qua, cầm dao, bắt đầu cắt cùng một chỗ với Liên Thủ Lễ.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi đã ở trong vườn, trên mặt đất bên cạnh hai người, chồng chất một đống dây thừng cùng hoa mã lan đã ngâm mềm nhũn.
Mấy hài tử liền đi tới.
“Tất cả mọi người cùng làm sẽ nhanh hơn.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín cắt t.h.u.ố.c lá rời, liền dùng d.a.o cắt từng lá từng lá của cây thuốc, trên mỗi phiến lá còn lưu lại cán ước chừng dài hơn một tấc, đây là để cho tiện cầm để phơi nắng. Mấy người Liên Mạn Nhi phụ trách đem lá cây đã được cắt, hai lá xếp cùng một chỗ, xếp cán t.h.u.ố.c lá hợp lý, sau đó dùng hoa Mã Lan buộc chặt, chồng cùng một chỗ.
Sau khi Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín cắt t.h.u.ố.c lá rời xong, ở bốn phía vườn dựng cọc gỗ, bày ra giá gỗ nhỏ. Sau đó, dùng hai sợi dây thừng vặn thành một sợi dây thừng thô to. cột vào bên trên giá gỗ nhỏ.
Sau đó, lại buộc chặt từng đôi từng đôi lá cây thuốc treo trên sợi dây. Như vậy chỉ cần phơi nắng trong thời gian ngắn, sớm tối có đủ sương sớm, lại được ánh mặt trời chiếu rọi, cuối cùng màu xanh lá của t.h.u.ố.c lá sợi được phơi nắng thành màu nâu đỏ, lúc này t.h.u.ố.c lá rời mới được xem như phơi nắng đủ rồi.
Đồng dạng trồng t.h.u.ố.c lá rời, nếu như phơi nắng tốt, thì vị thuốc cũng ngon hơn, nếu như phơi nắng không tốt, không chỉ mùi vị không tốt, còn đặc biệt dễ dàng bị tắt lửa.
Thuốc lá sợi phơi nắng tốt mang lên chợ bán có thể bán được giá tiền tốt.
Thời điểm phơi t.h.u.ố.c lá sợi, phải được phơi qua sương sớm, nhưng không thể dính mưa, nếu như thời tiết quá lạnh, buổi tối còn phải thu t.h.u.ố.c lá sợi vào bên trong phòng giữ ấm, ngày hôm sau nhiệt độ ấm lại, mới có thể lại lấy ra phơi nắng. Thời điểm phơi nắng, còn phải chú ý lật qua lật lại, lại để cho lá thuốc được tiếp đều ánh nắng và sương sớm.
DTV
Tóm lại, phơi nắng một vườn lá t.h.u.ố.c lá sợi, cũng không phải công việc nhẹ nhõm gì.
“Nhưng những lá thuốc này, đừng nói một năm, kể cả là hai năm, ba năm, cũng đủ hút rồi.”
Gần buổi trưa, bọn hắn mới thu thập xong một vườn t.h.u.ố.c lá rời, Liên Diệp Nhi múc nước sạch tới, để cho mọi người rửa tay.
“Liên Tứ thúc,” Đúng lúc này một tiểu hòa thượng từ bên ngoài thở hồng hộc chạy vào, “Thúc mau trở về đi thôi, xảy ra chuyện lớn rồi.”