Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-11-07 08:24:04
Lượt xem: 25
Chu thị nói như vậy, Liên Thủ Tín chỉ có thể khúm núm mà nghe, chuyện này qua đi hắn cũng không có đem những lời này nói cho Trương thị. Nhưng mà Chu thị lại tìm Liên Thủ Tín nói chuyện, cũng không có cố ý cúi lưng cõng người. Tại cái nhà này, bà ấy là trời, tất cả đều phải nghe theo lời bà, hết thảy đều phải làm theo lời này, cho nên bà không cần phải cúi lưng cõng người, cho nên Trương thị rất nhanh liền biết.
“Khi nào thì ta nuôi gà vịt, lại là chuyện hại đến Nội mấy đứa rồi hả?” Trương thị nhíu mày.
Liên Mạn Nhi gật đầu, Chu thị đây là tìm xương trong trứng gà. Chuồng gà của các nàng là ở dưới của Tây sương phòng, cách đông phòng Chu thị ở một khoảng cách thật lớn. Hơn nữa gà con cùng vịt con, cho dù kêu, thì có thể có bao nhiêu âm thanh. Hộ nông dân, nghe quen những âm thanh này, căn bản là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với sinh hoạt.
Hơn nữa những ngày này, buổi tối, Trương thị đều đem gà con vịt con bắt vào Tây Sương phòng ở bên trong qua đêm, một nhà Liên Mạn Nhi không phải là ngủ rất ngon à, căn bản là không liên quan đến Chu thị.
“Theo con thấy, là nội cảm thấy chúng ta nuôi nhiều gà vịt hơn.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Mẹ, mẹ không phát hiện, những ngày này nội cho gà của nội ăn, không cam lòng còn cho ăn rất nhiều.”
Những ngày này chỉ cần Liên Mạn Nhi hoặc là Liên Chi Nhi nhi cho gà vịt nhà mình ăn, ngay sau đó Chu thị sẽ đi cho đàn gà của bà ăn, dù là bà vừa cho những con gà kia ăn rồi.
Trương thị cũng cười.
” Nội con là người hiếu thắng, ” Trương thị nói, “Đây là sợ mẹ nuôi gà vịt tốt hơn bà nuôi, bà sẽ rất mất mặt.”
Liên Mạn Nhi gật gật đầu, còn có một cách nghĩ khác, nhưng nàng không có nói ra. Chu thị sở dĩ mất hứng, cũng bởi vì bà tự nhận là cái nhà này bà chính là người cầm quyền, bà không thể chịu đựng được trong sân có bất kỳ sự vật nào mà vượt qua sự khống chế của bà.
Bất quá, người thì phải học được cách thích ứng hoàn cảnh. Liên Mạn Nhi nghĩ, về sau trong viện này, sẽ có nhiều người và việc không bị Chu thị khống chế nữa, Chu thị không thể nhẫn nhịn cũng phải học cách chịu được.
Tuy nhiên Chu thị lại nói những lời này, hơn nữa mỗi lần trông thấy mấy người Liên Mạn Nhi đều cho sắc mặt âm trầm, nhưng một nhà Liên Mạn Nhi cũng không có ý định đổi địa điểm khác nuôi gà con cùng vịt con.
Các nàng còn có nhiều chuyện bận rộn.
Tục ngữ nói, Dưa là lương thực nửa năm. Bởi vậy có thể thấy được, rau xanh đối với hộ nông dân có tầm quan trọng thế nào. Liên lão gia tử phân cho nhà Liên Mạn Nhi một vườn rau xanh, chỉ có hai ba phần đất, liền là bên cạnh góc đều trồng rau xanh, muốn cung cấp đủ cho một nhà các nàng ăn, tuyệt đối là rất nhanh sẽ căng thẳng đấy, sợ là không đủ. Muốn ăn rau quả phong phú, các nàng cần mở rộng vườn rau.
Vị trí của vườn rau thì Liên Mạn Nhi đã sớm chọn xong rồi, ngay tại đằng sau cửa hàng mới xây, chính là mảnh đất các nàng vừa mua kia.
Mảnh đất Liên Mạn Nhi định dùng để làm vườn rau, ngoại trừ có một khối nguyên lai là vườn rau của người ta, thì những thứ khác đều là đất hoang. Lúc trước, khi động thổ để xây cửa hàng mới, Liên Thủ Tín đã thả một mồi lửa, đem những thứ vô dụng như cỏ hoang cùng bụi cỏ đều đốt đi. Đốt thành tro, nên tro rơi nguyên tại chỗ, trải qua một trận mưa xuân đã cùng đất đai hoàn toàn dung hợp, là phân bón tốt nhất cho đất.
Nhưng mà chỉ như vậy, vẫn không thể dùng để trồng rau. Thiêu hủy cỏ hoang cùng bụi cỏ mới chỉ là bước khai hoang đầu tiên.
Kế tiếp muốn là phải đem rễ của những bụi cỏ cùng cỏ dại này đào ra khỏi đất, sau đó còn xới đất, làm đất, tu chỉnh ra luống rau, mới có thể bắt đầu trồng rau.
Thời tiết đã ấm hơn nhưng vẫn còn hơi lạnh, cách thời điểm trồng lương thực cùng trồng rau, cũng còn có chút thời gian. Nhưng mà việc xới đất lại lửa sém lông mày rồi.
Liên Thủ Tín phải dẫn người làm phòng mới, Ngũ Lang cùng tiểu Thất phải đi học, mỗi ngày thời gian giúp đỡ làm việc đều có hạn. Công việc khai hoang xới đất liền chủ yếu rơi vào trên người Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi.
Trương thị nhiệt tình mười phần, Liên Mạn Nhi tin tưởng tràn đầy.
Ăn qua cơm buổi trưa, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi khiêng cuốc sắt cùng cái xẻng đi vào trong đất, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng khiêng cuốc sắt theo sau. Cách thời gian buổi chiều đến trường còn có chút thời gian, hai huynh đệ không có nghỉ ngơi, muốn thừa dịp này giúp công việc trong nhà.
Liên Mạn Nhi vung cuốc sắt so với nàng còn cao hơn. Mảnh đất này là đất đen màu mỡ, trong các tầng đất cơ hồ là không có cục đá nào. Nhưng mà cái này không có nghĩa là việc xới đất liền nhẹ nhõm. Bởi vì là đất khai hoang, nên toàn là đất khối, tầng ngoài rất cứng rắn, phải dùng cuốc sắt mới có thể đào lên. Mà có nhiều lùm cây có bộ rễ phát triển, phải đào xuống vô cùng sâu, mới có thể đem những bụi rễ kia móc ra. Cỏ hoang ngược lại ăn vào trong đất nông hơn nhưng mà khắp nơi đều có.
DTV
Mấy mẹ con làm đến đầu đầy mồ hôi, nửa canh giờ đi qua, cũng mới khai ra một khối nho nhỏ.
“Ca, tiểu Thất, hai ngươi đừng làm nữa, tranh thủ thời gian đến trường đi thôi, nếu không sẽ đến muộn.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Ngũ Lang nâng người lên, xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Mạn Nhi, việc này so với ta nghĩ mệt mỏi hơn nhiều. Muội cùng tỷ, còn có mẹ nữa, làm đến khi nào mới hết?”
“Hai đứa tranh thủ thời gian đến trường đi thôi, đừng quan tâm những việc này. Cái vườn rau này, không cần hai đứa lo, ba mẹ con chúng ta nhất định có thể làm xong.” Trương thị cũng tạm thời ngừng tay, nói ra.
“Mẹ, con biết rõ mẹ tài giỏi có thể làm được .” Ngũ Lang nói, “Nhưng chỉ như thế cũng không đủ dùng a. Mẹ xem, chúng ta ở nhà còn có một đống lớn gà vịt, cái cửa hàng cũng một đống lớn công việc từ sáng sớm đến đêm, mọi người còn phải làm ba bữa cơm cho những người xây nhà nữa. Việc khai hoang mảnh đất này, ngay cả cha con là người lao động cũng chịu không được.”
Ngũ Lang nói ra vấn đề này rất thực tế, Liên Mạn Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ mảnh đất phải giữ lại làm nền nhà trong tương lai, còn có một khoảng phiến cây tạp, nàng muốn giữ lại không động đến bên ngoài, còn lại thì nàng đều có ý định đem mảnh đất lớn mới mua đều khai hoang ra hết.
Thế nhưng mà y theo cái cường độ lao động này, dùng tiến độ của ba mẹ con các nàng, muốn hoàn thành nhiệm vụ này, thật sự cần rất nhiều ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-234.html.]
Thời gian là một vấn đề, còn có càng vấn đề trọng yếu chính là như lời Ngũ Lang vừa nói, các nàng cũng không phải làm bằng sắt, mỗi ngày ở bên trong nhà đều có một đống lớn việc, hơn nữa, thời gian cùng sức lực của các nàng cũng không đủ.
“Mẹ, xem ra chúng ta phải mời người làm giúp.” Liên Mạn Nhi rất nhanh mà đối diện sự thật, đưa ra phương pháp giải quyết.
“Đúng.” Ngũ Lang nói, “Mẹ, mẹ xem, ở bên trong cửa hàng mẹ không thể rời đi, Mạn Nhi phải ghi sổ sách, còn phải quản lý quán giặt quần áo kia, mọi việc trong nhà đều chỉa vào người của tỷ con, việc khai hoang vườn rau, căn bản là bận không làm nổi.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, chuyện cửa hàng, quán giặt quần áo, đây đều là nghề nghiệp kiếm tiền, một chút cũng không thể chậm trễ. Nói một cách khác, hiện tai, đối với các nàng nhân công vô cùng đáng giá, nên dùng vào việc sáng tạo giá trị lớn, là kiếm nhiều tiền, mà không phải buộc vào công việc làm đất như vậy.
“Hiện tại vườn rau, sau này sẽ là nguồn cũng cấp thức ăn cho cả nhà, con sợ là sẽ phải mời người làm giúp.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nói ra.
Các nàng hiện tại cùng sở hữu ba mươi mốt mẫu ruộng, trong nhà lao động trưởng thành chỉ có Liên Thủ Tín cùng Trương thị, muốn trồng trọt nhiều như vậy, hiển nhiên nhân thủ không đủ. Hơn nữa, trong tay các nàng còn có chút bạc, đang có ý định tại vụ cày bừa vụ xuân lại mua vào ít ruộng nữa.
“Mẹ, mẹ nhìn cái kia xem?” Thời điểm Liên Mạn Nhi trong nội tâm tính toán. Ánh mắt từ trên đường đảo qua, trong lòng lập tức khẽ động, chỉ vào một chỗ để cho Trương thị xem.
Một lão nông đang vội vàng cùng một đầu bò ở trên đường từ từ đi, trên thân bò cột dây, kéo thêm đằng sau một khung cày, lão nông một tay cầm roi. Tay kia giữ tại cày, cày sắt thoáng nhắc tới, cao hơn mặt đất.
“Cái cày!” Trương thị bừng tỉnh đại ngộ, “Mạn Nhi, con muốn thuê cái cày giúp ta đem đất xới ra?”
Dùng cái cày xới đất, như vậy các nàng chỉ cần theo ở phía sau đem chút ít rễ cỏ cùng các loại vật lẫn lộn nhặt đi ra ngoài là được rồi, đã dùng ít sức, làm việc lại tốn ít thời gian. Các nàng hiện tại có thể dùng tiền để mướn cái cày.
“Mẹ con nghĩ. Chúng ta có lẽ nên tự mình mua khung cày ” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói ra, “Còn có bò. Ta cũng nên mua một con.”
… …
Dùng bò kéo cày thay thế nhân công, có thể nâng cao sức sản xuất, giảm cường độ lao động của con người. Nhưng bất luận là bò, hay là một khung cái cày đều là công cụ lao động tương đối quý, không phải mỗi hộ hộ nông dân đều có thể mua nổi.
Liên gia tất nhiên không có bò cũng không có cày.
Chuyện Liên gia lúc trước, Liên Mạn Nhi đương nhiên không có trải qua, nàng biết được đều là nghe Liên Thủ Tín cùng Trương thị nói. Khi Liên gia có tiền, Liên lão gia tử ở tại Tam Thập Lý doanh tử mua phòng ở, người một nhà cũng không có lập tức chuyển trở về, lại mua đất thuê người trồng trọt.
Về sau, Liên lão gia tử mang theo người một nhà chuyển trở về, mà đất cũng không có thoáng cái thu hồi lại. Sau đó, bởi vì tiêu dùng nhiều, Liên lão gia tử bắt đầu bán đất, bắt đầu thu hồi đất cho người trong nhà trồng trọt, lại không cam lòng mua bò và lưỡi cày.
Lại càng về sau, Liên gia đã có nam đinh đủ nhiều, đồng thời đất càng ngày càng ít đi, bọn hắn hết thảy đều là tự mình động thủ, thì càng mua không nổi đồng thời cũng không nỡ mua những thứ này.
Mua bò và lưỡi cày, là việc mở rộng chi tiêu, cũng là việc đại sự của hộ nông dân. Cho nên ăn cơm tối xong, một nhà Liên Mạn Nhi ngồi xuống, mà bắt đầu thương lượng chuyện này.
“Mạn Nhi, con đã coi kỹ chưa, ta có đủ tiền hay không?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Mạn Nhi.
Cửa hàng mới còn có việc trồng trọt tại mảnh đất kia nữa, cần có bàn ghế, chén dĩa, vật dụng nhà bếp,…, mỗi đồ vật đều cần mua, Liên Mạn Nhi dựa theo dự toán, giữ lại một khoản tiền, cửa hàng cũng cần một số tiền lưu làm vốn lưu động, mặt khác Liên Mạn Nhi còn để ra một chút tiền, ý định làm tiền chi tiêu cho cây giống. Đương nhiên, ngoài mấy thứ này ra, Liên Mạn Nhi còn giữ một chút bạc, có chuyện xảy ra khẩn cấp còn có đồ dự bị đấy. Bốn khoản tiền này là không thể động đấy.
Về phần chi tiêu của các nàng hằng ngày, còn có chi phí cho Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến trường, hiện tại lợi nhuận mỗi ngày của cửa hàng hoàn toàn có thể gánh được.
“Nói như vậy, ta còn có chín mươi lượng bạc có thể dùng.” Liên Mạn Nhi nói. Chín mươi lượng này, là Liên Mạn Nhi dự tính trước khi vào cày bừa vụ xuân mua thêm chút ít ruộng đất.
“Bò và lưỡi cày, thật đúng là có thể mua.” Ngũ Lang nghĩ nghĩ, liền nói.
Liên Thủ Tín cũng gật đầu.
“Trước tiên đem bò và lưỡi cày mua, đến lúc đó đất thiếu mua sau cũng được.” Liên Thủ Tín nói.
Sự tình có nặng nhẹ, bọn hắn đã có ba mươi mốt mẫu đất, việc bức thiết là mua công cụ sản xuất, sau đó mới là mua tăng thêm ruộng đất.
Người một nhà thương lượng xong việc muốn mua rồi, kế tiếp liền thảo luận làm như thế nào mua.
“Chúng ta chưa từng mua những thứ này, ta cũng không hiểu, ta sẽ tìm người hiểu công việc này mau giúp chúng ta.” Liên Thủ Tín nói.
“Ngày mai là đến phiên họp chợ làng, Vương Thạch Lưu không phải nói là hắn muốn đi chợ sao?” Trương thị lên tiếng, “Ta lại để cho hài tử nhà hắn mang hộ cái thư đến nhà cậu cả của ta, lại để cho cha ta giúp chúng ta mua.”
So với chợ tập trung ở trấn Thanh Dương, còn có một cái chợ rất lớn chính là chợ mua bán la ngựa của cả trấn. Nhà Trương Thanh Sơn hiện tại có nuôi bò, dê, còn có con la, trong nhà cũng có cày. Ông trước kia còn buôn bán ngựa, đối với trâu ngựa, các loại đại gia súc đều rất hiểu biết. Hiện tại, ông đã đem những tay nghề này truyền cho Trương Khánh Niên, nhưng có đôi khi ông vẫn đích thân đi đến chợ ngựa la, giúp đỡ người ta chọn gia súc, làm người buôn bán trung gian.
Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua những vật này, người có thể hỗ trợ, thật sự là không có ai có thể so với Trương Thanh Sơn thích hợp hơn.
“Mẹ” Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian nói với Trương thị, hai mắt to sáng lóng lánh mà nói, “Ngoại trừ mua bò và lưỡi cày, chúng ta lại nhờ ông ngoại giúp chúng ta thêm một việc đi!”