Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:13:23
Lượt xem: 33
Edit: Sakurahương Beta: Sakura Liên Mạn Nhi không khỏi phóng nhẹ bước chân, nhích tới gần cửa nhã gian, từ khe cửa nhìn vào phía trong.
Chỗ ngồi cũng không nhiều người, Chung quản sự ngồi chỗ dành cho khách quý, Vương chưởng quỹ ngồi gần chỗ dành cho khách quý, Liên lão gia chủ ngồi ở chủ vị tiếp đãi, sau đó là Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất, ngoài ra còn có Ngô Ngọc Quý.
Liên Mạn Nhi đứng ở cửa, đối diện Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Tín, cũng có thể nhìn thấy một bên mặt của Chung quản sự. Tiệc rượu đã diễn ra một lúc, Liên Thủ Nhân tựa hồ uống nhiều rượu, hai má đỏ bừng đang nói chuyện lý thú lúc hắn học, tất cả mọi người đều vừa cười vừa nghe.
Được mọi người tỏ thái độ ủng hộ, Liên Thủ Nhân đứng dậy hướng Chung quản sự mời rượu.
Liên Mạn Nhi đánh giá nụ cười trên mặt của Liên Thủ Nhân, còn có cái eo kia cơ hồ cúi đến bốn mươi lăm độ, vừa hồi tưởng lại trước đó vài ngày Liên Thủ Nhân phụng bồi Tống phủ quản sự và bộ dạng trước mặt Tống Hải Long thì trong lòng cười thầm, thì ra trước mặt người phú quý, Liên tú tài cũng có bộ dạng này.
Bất quá kế tiếp Liên Mạn Nhi cười không nổi.
Mọi người cười nói, Chung quản sự nhẹ nhàng linh hoạt đem đề tài bài vở bài tập của Liên Thủ Nhân chuyển đến đất đai, việc nhà nông, còn hỏi Liên Thủ Tín năm nay thu hoạch như thế nào, Liên Thủ Tín mới trả lời một câu đã bị Liên Thủ Nhân kéo qua đề tài khác.
Liên tiếp mấy lần, Liên Thủ Nhân đều là cắt đứt lời của Liên Thủ Tín, tựa như hắn là chủ nhân của bữa tiệc này.
Liên Mạn Nhi âm thầm tức giận, Liên Thủ Nhân muốn thể hiện cũng thôi đi, lại mấy lần cắt lời của Liên Thủ Tín, rõ ràng là không coi Liên Thủ Tín ra gì, muốn trước mặt mọi người hạ nhục Liên Thủ Tín.
Trên mặt Liên Thủ Tín có mấy phần lúng túng, nụ cười của Liên lão gia tử cũng phai nhạt đi nhiều nhưng cũng không nói gì.
Lần này Liên Thủ Nhân là muốn nhờ vả giao tình với Chung quản sự, nếu như có thể leo lên Trầm gia thì không còn gì tốt hơn. Nhưng hắn làm như vậy thì coi Liên Thủ Tín là cái gì?
Liên Thủ Tín tính tình phúc hậu, mềm yếu, bận tâm Liên lão gia tử, thân phận huynh trưởng của Liên Thủ Nhân. Bao dung như vậy nhưng tính tình Liên Mạn Nhi lại không được tốt như vậy.
Trong lòng tức giận, Liên Mạn Nhi nghĩ đẩy cửa đi vào, ngay mặt nói lên mấy câu, nhưng ý định vừa lóe liền thu hồi tay đang để trên cửa. Rón rén đi xuống lầu, ở chỗ cầu thang gặp được gã sai vặt.
“ Tiểu cô nương, cô nương tìm ai?” Gã sai vặt hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đánh giá gã sai vặt một chút, hắn chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhìn có chút lạ mắt, hơn nữa nghe hắn nói câu này hẳn là không nhận ra nàng. Nhưng ngày qua nàng lui tới tửu lâu này rất nhiều lần, gã sai vặt này hẳn là mới tới.
“Tiểu ca ca, ta có thể nhờ ngươi chút chuyện không?” Liên Mạn Nhi cười nói ngọt ngào.
“ Chuyện gì?” gã sai vặt gãi đầu, trên mặt có chút hồng.
“ Tiểu ca ca, ngươi đi lên gian phòng đó.” Liên Mạn Nhi chỉ nhã gian vừa rồi “ Tìm một người là Liên tú tài nói trong huyện có người tìm hắn, kêu hắn lập tức đi ngay.”
“ Chuyện này sao ngươi không tự mình nói?” gã sai vặt không hiểu nói.
“ Bên trong có rất nhiều người, ta sợ a.” Liên Mạn Nhi ra vẻ e lệ nói.
Gã sai vặt nghĩ nghĩ, nhã gian kia chắc là có nhiều khách nam, một tiểu cô nương xấu hổ, khiếp đảm, không dám đi vào tìm người,nhất thời hào khí tăng mạnh.
“ Được, ta đi nói giúp ngươi.” Gã sai vặt ưỡn bộ n.g.ự.c nói.
“ Từ từ” Liên Mạn Nhi gọi hắn lại “ Tiểu ca ca, ngươi đi kêu hắn ra, hơn nữa nói cho hắn biết vị gia kia nói có chuyện trọng yếu muốn nói với hắn, không thể trì hoãn, vị gia kia ở trong miếu bên kia đường đợi hắn, hắn cần phải đi nhanh.”
“ Tốt.”
“ Phiền toái Tiểu ca ca rồi.” Liên Mạn Nhi móc từ trong túi tiền ra mấy đồng tiền nhét vào tay gã sai vặt, sau đó đi nhanh xuống lầu.
Chuyển hướng vào bên trong thang lầu, Liên Mạn Nhi liền ngừng lại nhìn trộm trên lầu, nhìn thấy gã sai vặt lúc nãy đi tới cửa nhã gian, nàng lại đi từ từ trên đất hường tới, chờ hắn gõ cửa vào nhã gian nàng cực kỳ nhanh chóng chuyển tới phía sau tấm bình phong trên hành lang, che lại thân mình.
Qua một lúc, gã sai vặt và Liên thủ Nhân một trước một sau rời khỏi nhã gian đi ra.
Liên Mạn Nhi gật đầu, nói là người trong huyện thành tới tìm, Liên Thủ Nhân nhất định sẽ đi theo ra.
“ Là ai tìm ta?” Liên Thủ Nhân nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy người liền hỏi gã sai vặt.
“ Là một tiểu cô nương truyền lời, nói vị gia kia có chuyện gấp muốn nói với ngài, ngàn vạn không thể trì hoãn, bằng không sẽ hỏng việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-147.html.]
“ Vị gia kia ở đâu?”
“ Vị gia kia ở miếu trấn trên.”
“ Miếu ở trấn trên?” Liên Thủ Nhân cau mày “ Trấn trên làm gì có miếu nào?”
Gã sai vặt có chút quẫn, mới vừa rồi Liên Mạn Nhi nói lời cuối cùng, ngữ khí giống như có hơi tăng nhanh,hắn thật ra không có nghe rõ, miếu ở trấn trên hình như là còn có thêm một hai chữ nữa.
Thật ra là không phải hắn nghe không rõ là Liên Mạn Nhi cố ý nói mơ hồ.
Hình như là miếu cái gì phố ý? Gã sai vặt suy nghĩ cẩn thận một chút rồi lại nói.
Liên Thủ Nhân trong lòng vừa động, kêu tiểu nha đầu tới đưa tin, cái gì miếu trấn trên, như vậy chỉ có thể là một chỗ miếu kia ở trấn trên.
“ Vị khách quan này, hay là ngài mau mau đi đi, ta xem bộ dáng tiểu cô nương kia, hẳn là việc gấp.” Gã sai vặt lại nói. Trong lòng hắn, tiểu cô nương kia lớn lên nhìn rất tốt, vừa cho tiền hắn. Tiểu cô nương là người tốt, hắn nhận ủy thác của người ta cũng phải đem chuyện hoàn thành tốt.
Liên Thủ Nhân nhìn về phía nhã gian một chút, trong lòng có chút chần chờ. Chung quản sự là người của Trầm gia, nhìn cũng thấy là rất được yêu thích. Có thể leo lên với Trầm gia là cơ hội khó khăn lắm mới có được, hắn làm sao có thể rời đi. Nhưng theo lời gã sai vặt nói, trong huyện không biết là ai tới tìm hắn, chuyện gấp gáp không thể trì hoãn, như vậy nếu không phải việc của Hoa Nhi thì cũng là chuyện quan tước của hắn. nếu như đi trễ, đem chuyện chậm trễ thì thật là không tốt.
Ở trong lòng suy tính một chút, Liên Thủ Nhân hạ quyết tâm xoay người lại đi vào nhã gian.
Ở sau tấm bình phong, Liên Mạn Nhi có chút thất vọng, Liên Thủ Nhân thật đem Chung quản sự là khối thịt béo, cắn rồi sẽ không buông. Nàng đang suy nghĩ biện pháp thì thấy từ trong nhã gian, Liên Thủ Nhân đi ra ngoài, liền bước nhanh hơn hướng dưới lầu đi đến.
Thành công! Liên Mạn Nhi nắm tay,từ sau tấm bình phong đi ra ngoài, trốn chỗ cầu thang, đợi Liên Thủ Nhân ra khỏi tửu lâu nàng mới đi trở về nhã gian.
Bên trong gian phòng, mọi người nhìn thấy Liên Mạn Nhi đều có chút giật mình.
“Mẹ để cho con tới nói, rượu đã được chuyển đi.” Liên Mạn nói giòn giã “ Bà nội và mẹ còn dặn dò con, để cho con tới xem một chút, không để cho ông nội và cha uống nhiều.”
Mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
DTV
Lại nói, đúng là Trương thị dặn dò Liên Mạn Nhi đừng để cho Liên Thủ Tín uống quá nhiều rượu nhưng không có Chu thị dặn. Liên Mạn Nhi suy nghĩ thấu đáo, ở trước mặt nghiêng về Chu thị, lộ ra vẻ toàn gia phụ từ tử hiếu, hòa thuận vô cùng. Dĩ nhiên, nếu có người nói nữ nhân Liên gia quản quá rộng, đó tự nhiên là nói Chu thị, cũng sẽ không đi nói con dâu Trương thị.
“ Liên cô nương chớ đứng, mau ngồi xuống đi, coi chừng thật kỹ ông nội và cha ngươi.” Chung quản sự lại cười nói.
“ Mạn Nhi, ngồi đây.” Liên Thủ Tín dịch qua bên chỗ Liên lão gia tử chỗ ghế lúc nãy của Liên Thủ Nhân, đưa cái ghế cho Liên Mạn Nhi ngồi.
Liên Mạn Nhi cười cười, đi tới ngồi, nhờ tuổi nàng còn nhỏ, nếu lớn hơn mấy tuổi cũng không may được ngồi ở đây. Bên tay trái nàng là Liên Thủ Tín, bên tay phải là Ngũ lang, ngũ lang và Tiểu Thất đều hướng nàng cười. Vũ chưởng quỹ kêu gã sai vặt đi vào, cho Liên Mạn Nhi thêm bát đũa, lại kêu phòng bếp tăng thêm một sườn xào chua ngọt, nói là cho Liên Mạn Nhi, do tửu lâu tặng.
Liên Mạn Nhi nói cám ơn liền không nói gì nữa chỉ ngồi ăn, nghe người lớn nói chuyện trời đất.
Liên Thủ Nhân đi mọi người chỉ nói quanh chủ đề quay quanh ruộng đất và chuyện làm ăn, cười cười nói nói rất là hòa hợp, Vương chưởng quỹ đang tiếp khách, nói chuyện tự nhiên là Chung quản sự và Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín đứng dậy đi kính mấy tuần rượu, Ngũ lang cũng đi theo nói mấy câu, được mọi người liên tục tán dương. Liên Mạn Nhi cảm thấy Duyệt lai tửu lâu nấu ăn đúng là ngon cực kỳ.
Cho đến khi mọi người cơm nước no nê, Liên Thủ Nhân vẫn chưa trở về. Mọi người tự nhiên không biết, Liên Thủ Nhân đi tới chỗ miếu, lập tức bị Phan Xuyến tỷ muội quấn lấy. Con gái Hoa Nhi của Liên Thủ Nhân gả vào Tống gia trên huyện thành, còn hắn ít ngày nữa cũng được làm quan, chuyện này ở trấn trên đều được lan truyền, thật vất và lần này Liên Thủ Nhân tới một mình, tỷ muội này làm sao dễ dàng đễ cho hắn đi.
Về phần Liên Thủ Nhân, hắn đến đó hỏi ai tìm hắn. Phan Xuyến tỷ muội vì lưu lại Liên Thủ Nhân nên cũng lựa lời nói theo ý hắn. Cuối cùng Liên Thủ Nhân cũng không thấy người, cũng chỉ nghĩ là do phan Xuyến tỷ muội cố ý câu dẫn hắn, bố trí bẫy rập. Hắn cũng không nghĩ tới đây là bút tích của Liên mạn Nhi.
Chung quản sự ăn cơm xong, liền mang theo mấy cỗ xe ngựa đi về phủ thành. Liên Mạn Nhi thanh toán sổ sách, tính lầu dưới một bàn cho bọn sai vặt, cộng thêm tạ ơn Vương chưởng quỹ, tổng cộng xài tám lượng bạc. Liên mạn Nhi nhìn thấy trên bàn còn thừa nhiều đồ ăn, dứt khoát mượn hai hộp đựng đồ ăn từ tửu lâu đem thức ăn thừa đóng gói tính toán mang về nhà.
Đưa đi khách nhân, Liên lão gia tử đứng ở cửa tửu lâu, không có lập tức rời đi. Liên Thủ Nhân lúc rời đi, nói là có người từ huyện thành tới tìm, đi lâu như vậy còn chưa trở lại. Liên lão gia tử có chút lo lăng.
Liên Mạn Nhi và Ngũ lang, Tiểu Thất đi xuống thì thấy gã sai vặt lúc nãy đang bị Liên lão gia tử hỏi. Hắn trả lời là Liên Thủ Nhân đi miếu cái gì phố ở Trấn trên thì sắc mặt có chút nhục nhã, lập tức không truy vấn nữa.
Liên Mạn Nhi sợ gã sai vặt đó nhìn thấy nàng, làm cho Ngũ lang và Tiểu Thất đi phía trước che từ trong tửu lâu đi ra ngoài, đi được xa nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Mạn Nhi , làm sao vậy?” Ngũ lang cười cười hỏi Liên Mạn Nhi.
“ Không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi cười hì hì nhưng không nói rõ.
Ba đứa trẻ đợi một hồi, Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín chạy tới, người một nhà trở lại Tam thập lý doanh tử. Đi tới cửa nhà thấy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vội vã mà thẳng bước đi đi ra ngoài.
“ Phụ thân, lão Tứ, các người đã trở lại rồi.”