Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-08 21:28:56
Lượt xem: 13
Mỗi ngày xe lăn bánh đều mất nhiều chi phí, cho nên nếu đường đi không xa lắm, một khi đã ra đường quốc lộ thì nhất định phải đi cho xong.
Có khi phải liên tục lái xe vài tiếng đồng hồ, sau đó lại thay ca nhau, ngủ luôn ở trong xe dù không quá sạch sẽ, nhiêu khi ở trên đường nhiêu đoạn đi ngang rừng núi hoang vắng, phía trước không có cửa hàng, phía sau không có thôn xóm, thậm chí không có cách nào ăn được một miếng cơm nóng hổi, chỉ có thể ăn chút lương khô mang theo.
Điều kiện sinh hoạt cũng tương đối bất tiện, tuy rằng thu nhập cao nhưng cũng có rất nhiều người không chịu được vất vả như vậy.
Có một số tài xế sau khi tiết kiệm được đủ tiền mong đợi rồi thì không làm lái xe nữa mà chuyển sang làm một số công việc khác.
Những khó khăn này phải tận mắt nhìn thấy mới có thể biết được, đặc biệt là con gái, nhìn thấy tài xế trên cơ bản ai cũng đầu bù tóc rối vài ngày, trên mặt còn đầy bụi bẩn, tất cả đều là chuyện thường.
Chú Lương đã nghe Hứa Bối Đóa nói qua, ông nói với tất cả học sinh đến tham quan:
"Ở trong đội xe của chúng tôi, các cô gái không cần lo lắng về vấn đề an toàn, đội xe của chúng ta có hai tài xế thay ca nhau, cho nên không có trường hợp để cho các cô gái với một người đàn ông lạ ở cùng lúc trên một chiếc xe."
"Thậm chí có một số cung đường tương đối dài, chúng tôi sẽ sắp xếp ba đến bốn tài xế cùng nhau thay ca."
"Vấn đề an toàn mọi người không cần phải lo lắng, nhưng công việc này quan trọng nhất là vừa khổ vừa mệt, ở đây chúng tôi không kỳ thị giới tính, nam nữ đều có thể vào làm tài xế, chỉ cần có kỹ thuật tay lái cứng thì tha hồ nhận ca, xe cũng tha hồ lái.
"Vấn đề khổ cực thật sự không có cách nào giải quyết được, ở đây chúng tôi cũng có tài xế lâu năm, bởi vì không chịu được nên sau khi tích góp đủ tiền thì không làm nữa mà trở về quê. Nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người, mỗi một đồng lương đều là giá trị cao nhất. Nếu mọi người muốn kiếm tiền, để dành tiền không là vấn đề. Hơn nữa sau khi chính thức vào đội xe còn được bao ăn bao ở, sẽ không mất thêm chi phí gì nữa. Khổ cực, bất tiện là có, nhưng được bao ăn bao ở và tiền du còn có thể tiết kiệm cũng là chắc chắn. Công việc như vậy đối với một số gia đình có hoàn cảnh khó khăn mà nói, thật sự rất rất tốt... một chút cực đối với họ có là gì..."
Sau khi kết thúc tham quan, chính thức đăng ký chỉ còn lại năm cô gái.
Năm cô gái dùng hết can đảm, đứng trước một mảnh đất rộng lớn.
Trong số đó có người nói: "Tôi đồng ý chịu khổ."
“Tôi nghĩ, không có việc gì là tôi không làm được."
Các cô gái trẻ rất muốn giống như cô giáo Hứa đứng dưới ánh mặt trời, tự tin nở ra nụ cười cho dù đầu tóc bù xù, mặt mày lấm lem, khẳng định thân nữ nhi này có thể làm được, có khiến người ta ngưỡng mộ không chứ!
Các cô cũng muốn chứng minh với mọi người trong nhà, người trong thôn, trên thế giới rằng cho dù là phụ nữ, cho dù chỉ là những đứa trẻ mới lớn nhưng giá trị của các cô không phải là món quà sớm được mang gả cho một người đàn ông, rồi sinh con đẻ cái.
Các cô rõ ràng có thể đặt chân đến một chân trời mới rộng lớn hơn, tự tay mở cánh cửa l*иg giam, bước ra bên ngoài khám phá thế giới bao la...
Khẳng định rằng chúng tôi cũng có thể dựa vào sự cố gắng và nỗ lực của bản thân có được một công việc kỹ thuật, cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không chỉ riêng đàn ông mới có được...
Họ không còn là những cô bé nhỏ nhắn nhút nhát như người ngoài nhìn thấy nữa...
Nhất định các cô có thể làm được!Nhóm nữ sinh, vừa đi học vừa đi làm, lịch học linh hoạt được xếp vào lúc tan trường hoặc ngày cuối tuần cùng với đội xe chú Lương.
Học lái xe tải là chuyện khá khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-66.html.]
Rất nhiều tài xế trong đội xe được anh em trong các thôn đích thân nhờ cậy, mong có thể dạy em gái mình biết lái xe, sau này có thể lái được xe tải, kiếm được nhiều tiên, tuy nhiên trước nay thi đậu bằng lái roi được làm lái chính cũng chỉ có mấy người.
Ngay từ đầu chú Lương cũng không hy vọng nhiều, mấy cô gái có thể làm được mấy chuyện này.
Nhưng trong tất cả những người ông từng dạy lái xe, duy nhất Hứa Bối Đóa khiến ông hoàn toàn bất ngờ, mọi thứ vượt qua tưởng tượng của ông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một cô gái, chân yếu tay mềm sao lại có nghị lực và sự nhiệt tình như thế này. Cô học lái xe rất nhanh, hơn nữa kỹ thuật lái vô cùng thuần thục, vững chãi, không hề có chút nao núng, như vừa sinh ra đã biết lái xe vậy.
Nhưng nếu như mấy cô gái này là do Hứa Bối Đóa chọn, chú Lương cũng có chút tin tưởng.
Hiệu trưởng biết chuyện này thì vô cùng hoan nghênh, các học sinh lại có cơ hội học thêm một nghề, vì bây giờ tính ra muốn thi đậu được vào trường sư phạm kỹ thuật cũng ngày càng khó.
Đây là một con đường rất tốt đối cho mấy đứa nhỏ, tuy rằng có hơi khổ cực, nhưng mức thu nhập lại quá hấp dẫn.
Dưới sự giúp đỡ tuyên truyền của trường học, nhân viên dự bị của đội xe lại thêm được mấy người.
Có một số người còn chưa đủ mười tám tuổi, nhưng cũng có ý định muốn đăng ký...
Hứa Bối Đóa hứa, chờ đủ mười tám tuổi, là có thể học ở đây.
Dù sao nếu có càng nhiều tài xế, thì số lượng xe tải không thành vấn đề, quy mô đội xe còn càng được mở rộng, việc làm ăn sau này sẽ càng phát triển.
"Thu đi để lại lá vàng", mùa bận rộn này cứ thế trôi qua...
Hứa Bối Đóa thường dẫn theo mấy cô gái học lái xe đi theo xe học tập kinh nghiệm vì từ trường ra đội xe cũng gần thôi, rèn thêm kỹ năng đi đường xa một chút cũng hay, như đi sang những Huyện khác gần đó hoặc là đi lên Tỉnh...
Muốn đi vào trong Huyện thì cũng không xa, nhưng nếu phải trèo đèo lội suối, đối với những cô gái trong thôn, vài ngày sao có thể đến được...
Nhưng chỉ cần khởi động xe tải, động cơ nổ vang, xe lăn bánh tâm bốn mươi phút sau là tới nơi...
Từ thời các cụ, đến thời nội, ngoại, ba mẹ, người thân khác của các cô gái trong thôn, có khi có người cả đời cũng không chưa có dịp ra khỏi đó...
Vậy mà nay, dựa vào thực lực của chính bản thân mình các cô đã nắm được cơ hội này, hơn nữa còn được đi đến cả những nơi ngoài Huyện, thấy những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững trong đô thị xa hoa, buổi tối thắp lên những ngọn đèn neon đầy màu sắc, hóa ra trên thế giới này không chỉ có đất đai cằn cỗi... ếch nay nhảy ra khỏi giếng cũng biết bầu trời không chỉ hình tròn...
Trải nghiệm qua những việc nho nhỏ này, các cô càng chăm chỉ học lái xe, càng tự khích lệ bản thân, nhất định phải đi ra ngoài, bước ra khỏi vỏ bọc quê hương thôn xóm, đi ra khỏi kiếp sống đang bị giam cầm, mở cửa đến với thế giới mới, chạy một mạch tiến về hy vọng đang ở phương xa kia.
Đầu đông đến rất nhanh, sau một trận mưa nhỏ, thời tiết bắt đầu se se, người đi đường hôm nay bỗng khẽ chấm lạnh đôi vai, ngày một nhiều... trước mặt cư nhiên một màu trắng xóa... một cậu bé đứng bên đường hô lên chẳng biết vì mừng hay nhìn thấy điều thú vị... tuyết rơi... tuyết rơi..., trời lạnh...
Hứa Bối Đóa sống ở thành thị trước đây không phải là quá gần phương Bắc, rất ít khi mà thời tiết lạnh như vậy.
Dọc theo đường đi đến trường học, mặt đất dường như đều đã đóng băng, đi đường vô cùng trơn trượt.
Các văn phòng trong trường đều đã phải đốt lò sưởi, ở thời đại này chưa có hệ thống sưởi hiện đại, cách sưởi ấm chính đều là đốt lò than.