Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:18:25
Lượt xem: 14
Mọi người còn rất lạc quan đối với việc được cấp nhà ở trong tương lai, cho nên không ai quá để ý đến chuyện mua nhà này.
Quan trọng nhất là ở thời đại này mọi người đều cho rằng mấy nghìn tệ là mấy năm tiền lương mà mua một căn nhà thì đắt quá.
Hứa Bối Đóa gần như thét lên trong lòng:
"Sau này đừng nói nhiêu năm, ba mươi năm tiền lương còn chưa chắc đã mua được nhà đâu"
Nhà ở mấy nghìn tệ đó!
Đi đâu kiếm được chuyện tốt như vậy đây!
Hơn nữa về việc trường học phân nhà ở cũng chưa chắc đã khả quan.
Hứa Bối Đóa đã điều tra qua, cánh đồng xung quanh trường học trên cơ bản đều không thuộc về đơn vị.
Đất bị thu hồi phải tạo ra giá trị kinh tế, mà việc trực tiếp xây cấp nhà ở cho cán bộ nhân viên ở trường không chỉ không có giá trị kinh tế gì, mà nhà trường còn phải trả rất nhiều tiền vào đó.
Vì vậy cho nên các cấp lãnh đạo từ trên xuống dưới đều không muốn tiếp tục chế độ cấp phát nhà ở.
Chỉ là vấn đề này còn tương đối mù mờ và chưa công bố trên diện rộng.
Hứa Bối Đóa quyết định tìm Hiệu trưởng để nói chuyện.
Trong văn phòng, ông vừa uống trà vừa cau mày.
"Tiểu Hứa à, em hỏi vấn đề này thật sự khó nói, thây không biết nên trả lời em thế nào đây?"
Hứa Bối Đóa nghĩ rằng chẳng lẽ... nhà trường sẽ không phân nhà ở cho nhân viên trẻ nữa hay sao, cô đành hỏi thẳng Hiệu trưởng vậy...
Hứa Bối Đóa cười nhẹ, giải thích: "Hiệu trưởng ạ, thật ra em cũng không có ý nghi ngờ thầy, chẳng qua nếu chuyện này là thật thì đang có rất nhiều giáo viên bây giờ vẫn đang mang niềm tin mù quáng chờ được cấp nhà ở, sau này khi họ biết nhiêu năm chờ đợi của bản thân đều là vô ích, liệu trong lòng bọn họ có chất chứa oán hận hay không? Việc này đối với trường học cũng không được tốt." Hiệu trưởng gật đầu, thấy Hứa Bối Đóa nói chuyện thẳng thắn, hơn nữa cũng biết trong tay cô có chút tiền, là người không quá để ý đến việc được cấp nhà ở cho bản thân.
Lúc này ông mới quyết định nói thẳng:
"Tiểu Hứa à, không giấu gì cô, thật ra kinh phí của trường trước nay đều có lỗ hổng, tất cả đều phải chờ lãnh đạo cấp trên phê duyệt rồi mới được phân bổ tiền xuống từng đợt một, nhờ vậy trường mới có thể tiếp tục duy trì."
"Cung cấp ký túc xá cho cán bộ giáo viên đến nay đã là phúc lợi lớn nhất về mặt chỗ ở mà nhà trường có thể hỗ trợ được rồi."
"Về phần nhà ở thì thứ nhất là xung quanh đây không có đất của đơn vị, thứ hai là vấn đề về tài chính cho khu nhà ở thật sự quá lớn, mỗi năm trường chúng ta không thu được bao nhiêu tiên, toàn bộ chi phí đều dựa vào ngân sách được cấp."
"Nhưng bây giờ mỗi năm số lượng công nhân viên chức càng ngày càng đông đúc, nhiêu người chờ được cấp nhà ở như vậy thì làm sao có khả năng chia đủ cho mỗi người một căn cơ chứ!?"
"Bây giờ đang ưu tiên giải quyết cho những viên chức kỳ cựu đã làm hơn mười năm, bọn họ đã cực khổ cả đời đến tận bây giờ, không giải quyết vấn đề nhà ở cho người ta thì thật sự rất khó xử."
"Còn về phần những công chức trẻ tuổi khác, tôi nghĩ hiện tại chưa cần suy nghĩ đến vấn đề này."
"Từ trên xuống dưới, các đơn vị đều đang đẩy mạnh thị trường hóa nhà ở trong các đơn vị, tài chính của mỗi đơn vị đều không đủ khả năng gồng gánh nổi những căn nhà như vậy đâu.
Sau khi Hiệu trưởng thẳng thắn nói ra, Hứa Bối Đóa đại khái đã hiểu.
Công nhân viên chức trẻ tuổi ở trường học này trên cơ bản sẽ không được hưởng phúc lợi được cấp nhà ở.
Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến lợi ích trọng đại, một khi tuyên bố chính thức có khả năng sẽ xảy ra khủng hoảng nghiêm trọng.
Cho nên chuyện này hiện tại là một quy tắc bất thành văn khó hiểu, không có cách nào giải thích rõ ràng được.
Hứa Bối Đóa nhớ mang máng, khoảng giữa đến cuối những năm 90, có rất nhiều nơi đã tuyên bố công khai chấm dứt việc phân chia nhà ở.Khi ấy những người lúc trước không mua nhà chỉ có thể bất lực hối hận, bởi vì giá nhà ở sẽ tăng theo từng năm.
Nhưng dù sao đến lúc đó bọn họ mua cũng sẽ không muộn.
Hứa Bối Đóa đưa ra một đề nghị:
"Lần tới khi tổ chức họp nhân viên, thầy có thể nhắc đến chuyện thị trường hóa, ám chỉ với mọi người một chút, đừng để cho mọi người quá hy vọng về chuyện chờ đợi phúc lợi này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-62.html.]
"Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Đến lúc đó mọi chuyện lỡ dở, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho đơn vị và các cấp lãnh đạo."
"Khu bất động sản gần đây được khai phá cũng mượn danh tiếng của trường học để quảng bá, tôi có quen biết với anh chủ Lục cho nên có thể tranh thủ hưởng một số lợi ích..."
Hiệu trưởng nghe vậy liên lo sợ...
Khi mở cuộc họp, ông ở trên bục khí thế phát biểu, sau đó lại chuyển chủ đề, nói một số câu kì lạ...
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mọi người đều biết vị trí của trường chúng ta nằm ở khu vực phồn hoa của Huyện."
"Gần đây tôi cũng nghe nói gần trường học của chúng ta đang chuẩn bị xây một khu tòa nhà, vị trí địa lý khá thuận lợi.
"Bởi vì gần trường học cho nên lãnh đạo trường đã đàm phán cùng với chủ đầu tư, kết quả thỏa thuận được phúc lợi to lớn dành cho tất cả cán bộ công nhân viên chức trường chúng ta".
"Công nhân viên chức chứng minh hiện đang công tác ở đơn vị trường học này, được ưu đãi mua nhà ở khu nhà mới xây với chiết khấu 15%I"
"Với cương vị là một Hiệu trưởng, tôi vẫn khuyên mọi người có hứng thú thì nên đến xem."
Hiệu trưởng công khai ở trong cuộc họp nói như vậy, tất nhiên dẫn tới có rất nhiều giáo viên lén thảo luận nhỏ với nhau.
"Hiệu trưởng vậy mà khuyên chúng ta đi xem mua nhà ở, tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ, có phải phúc lợi phân chia nhà ở sau này không có rồi hay không?”
"Chuyện này khó nói lắm, tôi nghe nói mấy người làm việc kỳ cựu năm nay được phân nhà ở cũng bởi vì cống hiến lâu lắm rồi mà chưa được cấp nhà, năm nay lúc ăn tết còn đi gây rối nữa.
"Không phải sao, nói là trước đây nhà xây dựng xong đều phân chia hết rồi, có mấy người từ chức trả lại nhà thì mới có nhà trống để lại cho người khác, nếu không thì không có đâu."
Hứa Bối Đóa giả vờ hóng chuyện, thêm mắm thêm muối nói:
"Ồ, vậy nếu trường học mỗi năm đều có khả năng phân chia nhà ở mới thì chắc hẳn phải xây nhà ở trong trường ấy nhỉ? Sao lại không thấy có dấu hiệu xây dựng nào?"
Lời này càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, mọi người cẩn thận nghĩ lại, bên trong trường học đúng thật không có dấu hiệu xây dựng gì, cũng không có công trường nào của trường khởi công ở gần đây,
Từ khi ăn Tết đến bây giờ đều như vậy, đã gần một năm rồi.
Trường học căn bản không xây sửa nhà ở mới, vậy thì chờ nhà, chờ đến bao giờ đây?
Chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, có rất nhiều người đều âm thầm suy tính, cảm thấy khả năng được phân chia nhà càng mờ mịt.
Một ngày cuối tuần trôi qua, tự nhiên số người đến để được tư vấn về nhà mới tăng lên rất nhiều.
Có rất nhiều người thậm chí đi tới đi lui bên trong trường, nhìn hết từng cái tường rào, phát hiện bên trong đơn vị thật sự không có chỗ nào mới hay có khả năng xây mới.
Quan trọng nhất chính là, khi làm việc ở những đơn vị này thường là sẽ làm việc cả đời chứ không chỉ tuổi trẻ thanh xuân.
Trừ khi phạm sai lầm lớn hoặc gặp lý do bất khả kháng nào đó, còn không gần như chẳng có ai muốn rời bỏ đơn vị cả.
Không cần nghĩ nhiều cũng đoán được, nếu như đơn vị không có nhà mới được xây dựng, những nhà cũ cũng không có khả năng dọn ra, sẽ vẫn luôn có người ở đó, thì...
Đối với những giáo viên trẻ, hoặc những người làm lâu năm nhưng chưa được cấp nhà, đối với chuyện này mà nói, căn nhà mơ ước ngày nào nay dường như càng mơ hô trong ảo tưởng...
Trong đợt quảng bá tòa nhà mới, lời cám dỗ được viết rõ ràng:
"Môi trường sống tốt, giá cả hợp lý, trang trí hoàn thiện, xây dựng nhanh chóng, bàn giao sau một năm!"
Rất nhiều người thắc mắc trong lòng, trang trí hoàn thiện rồi bàn giao.
Thế nào gọi là trang trí hoàn thiện?
Bọn họ đi vào nhà của Hứa Bối Đóa nhìn qua, cảm giác giống như bản thân đi vào một thế giới mới.
Một năm sau...
Nếu mua, bọn họ sẽ được ở trong căn nhà tuyệt vời giống như vậy sao?