Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:05:56
Lượt xem: 17
Vào ngày 30 tháng 9, đối diện Trường Trung học Cơ sở số 1, Huyện Lý, Siêu thị rau quả tinh phẩm Sơn Hải sẽ long trọng khai trương, giá cả phải chăng, chất lượng cao, hoan nghênh đến tham quan mua hàng.
Cho đến hết tháng 10, khách tham quan mỗi ngày đến sẽ được tặng một quả trứng gà ta chất lượng.
Đây là dùng trứng gà của thôn Lan Thủy ra chiêu bài hút khách, cũng may, không ngoài dự tính của Hứa Bối Đóa, trứng gà của thôn Lan Thủy quả thật tuyệt hảo, đều là gà nhà nông nuôi thả vườn, trứng chiên lên vừa thơm vừa vàng óng ánh, sắc, hương, vị có đều đủ.
Đương nhiên, được rất nhiều người yêu thích, bình thường ở Huyện mọi người quen ăn trứng từ gà nuôi chuồng trại, ăn thức ăn chăn nuôi nên mùi vị hoàn toàn kém hơn loại trứng gà ta tinh phẩm này.
Ngày đầu tiên, lượng người đến tham quan đông tấp nập. Dường như khắp nơi đều đổ xô đến, hơn nữa vừa hay ngay dịp toàn quốc có ba ngày nghỉ lễ lớn, họ kéo đến lĩnh nhiều trứng gà một chút, bữa cơm mỗi ngày có thêm một món ăn! Tại sao không!
Ngay vừa khi bước vào trong Siêu thị Sơn Hải, toàn bộ người tham quan đều bị sốc.
Đầu tiên lọt vào tâm mắt, không phải chợ đồ ăn lộn xộn mà là những gian hàng ngăn nắp, đồ đạc bên trong mỗi khung kim loại đều gọn gàng sạch đẹp, tươi mới, xuất xứ và giá cả được ghi rõ ràng, công khai.
Không còn tình trạng mỗi tiểu thương mỗi mức giá, hơn nữa giá cả ở đây còn rất phải chăng! Là giá thị trường bình dân, gân như không cần suy nghĩ chọn lựa!
Chỉ cân câm lên nhìn một cái, liền phát hiện những nông sản này chất lượng đều tương đối tốt, chắc chắn không có hàng kém chất lượng.
Củ quả đều tươi căng, đầy đặn,...
Rau xanh cũng là tươi xanh mơn mởn, không lẫn một lá rau nát nào.
Người người tấm tắc lấy làm ngạc nhiên, cảm giác tìm được chân trời mới, so với khu chợ ồn ào nặng mùi của Huyện, ở đây như lập tức hóa thành thiên đường giá rẻ, chất lượng, lại còn thơm tho.
Có người mua được một số thứ, lúc tính tiên thì phát hiện cân ở đây cũng không phải cân tay dùng trong chợ, mà là cân điện tử.
Những cân điện tử tiêu chuẩn này đều là Hứa Bối Đóa đặc biệt tìm mua được, hiện số rõ ràng, chính xác, không gian lận.
Rất nhiều người bán hàng ở chợ, khi cần thường gian lận dùng tay đè nhẹ quả cân, làm cho trọng lượng trở nên nhiều hơn một chút, trá hình thu thêm ít tiền.
Nói một cách đơn giản, nếu người dân ở Huyện thành đi chợ mua thức ăn, họ còn cân mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, tinh thân luôn luôn cảnh giác, còn phải suy nghĩ, chọn lựa, mới có thể mua được món đồ hợp lý.
Siêu thị khai trương, kín người, chật chỗ.
Hứa Bối Đóa đứng ở lối đi dành riêng cho nhân viên, nhìn siêu thị chỉnh chu, sáng sủa, người người đông đúc, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, công sức lần này bỏ ra cũng xứng đáng.
Rất nhiều ý tưởng mới lạ được Hứa Bối Đóa thực hiện, mọi người nhìn thấy mới thoáng chốc bừng tỉnh: "Hóa ra mình có thể mua đồ ăn theo cách này, hóa ra nhà mình có thể trang trí như thế này...
Lục Hoài Ninh đứng bên cạnh Hứa Bối Đóa, vẻ mặt đăm chiêu nhìn cô, nhịn không được mở miệng hỏi: "Thật ra ở Tỉnh, tôi cũng chưa từng thấy hình thức bán hàng này.
Đóa Đóa, làm sao trong đầu cô lại nảy ra được những ý tưởng như thế này?"
Hứa Bối Đóa đương nhiên không thể nói cho anh biết, chỉ là sau này, khi bắt đầu khắp nơi dần xuất hiện các trung tâm mua sắm, siêu thị, cửa hàng tiện lợi,... thì mọi người mới dần dần biết đến hình thức bán hàng này...
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô tự tin, khiêm tốn, cười nói: "Tôi chỉ là một tiểu cô nương làm ăn buôn bán bình thường may mắn có được chút thiên phú mà thôi".
Ngay sau ngày khai trương chính là lễ Quốc khánh, theo luật pháp quốc gia này, toàn quốc đều được nghỉ ba ngày. Trường học cư nhiên cũng được nghỉ, học sinh có nhà trong các thôn cũng được dịp trở về.
Hứa Bối Đóa nhận một tập tài liệu do Hiệu trưởng đưa cho cô ở trường, đang định đi dạo về thôn Lan Thủy, cô tình cờ nhìn thấy rất nhiều học sinh ngồi ở cổng trường, lưng đeo cặp sách cũ nát, tuy rằng ngày nghỉ, nhưng xem ra đám trẻ không có ý định về nhà.
Mùa Thu tới, trời tối càng lúc càng sớm, bây giờ đã là hoàng hôn.
Những đứa trẻ nội trú này, nếu như còn chưa về nhà, trời tối xuống có thể khó mà vê được.
Còn có không ít bé gái cũng không có xe đạp, ngày thường do ở gân, tan trường có thể đi bộ về, nay vê quê lại xa hơn nhiêu, Hứa Bối Đóa cũng không tưởng tượng được mấy đứa trẻ này nên đi như thế nào.Hứa Bối Đóa đến gần, mở miệng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-50.html.]
"Chào các em học sinh, cô là giáo viên Hứa của phòng hành chính trường chúng ta, các em sao còn chưa về nhà, có chuyện gì khó khăn sao?”
Mấy cô gái ngẩng đầu, rụt re trả lời: "Chào cô Hứa, thôn chúng em ở rất xa, đi bộ vê mất bốn tiếng. Bây giờ trời sắp tối, đêm xuống chúng em không dám đi xa như vậy, đang định qua đêm trước cổng trường.
Hứa Bối Đóa tò mò hỏi: "Nếu là như vậy, các em trở về ký túc xá ở một đêm, sáng mai hãy về, sao lại cứ như thế ngồi ở cửa trường học, buổi tối trời sẽ rất lạnh và cũng không an toàn.
Mấy em học sinh do dự, một bé gái trong đó tương đối gan dạ, lúc này mới phản ánh: "Dì quản lý khu ký túc xá chúng em ở nghỉ phép, các dì ấy muốn khóa ký túc xá lại, ở lại cũng được, nhưng phải bị nhốt ba ngày, chúng em liền quyết định đi ra.
Hứa Bối Đóa nhíu mày, điều này thật sự quá đáng...
Nhất định tối hôm nay không thể để cho những đứa trẻ này lang thang ở cổng trường, trường học tuy tọa lạc ở khu vực sôi nổi của Huyện nhưng dù sau nửa đêm cũng không an toàn.
Hứa Bối Đóa nghĩ lại, hỏi thôn của các bé ở đâu, phỏng chừng một chút, thật ra cũng chỉ mấy chục cây số, không xa lắm...
Chỉ là đường đi bộ hiểm trở, quanh co, trèo đèo lội suối, quả thật mất nhiều thời gian.
Nhưng lái xe thì khác.
Thời đại này, lượng xe lưu thông trong Huyện rất thưa thớt, trên đường cơ bản đều thông suốt, vấn đề duy nhất là ở vùng nông thôn, nhiều đoạn đường đất, di chuyển có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối không có nguy cơ kẹt xe.
Hứa Bối Đóa ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Tối nay mấy em ăn cơm chưa?
Câu trả lời đương nhiên là chưa, mấy bé gái vùng quê mỗi tuần về nhà lấy sinh hoạt phí đều rất rất ít, lúc này căn tin trường học lại đóng cửa, quán ăn bên ngoài lại quá đắt, suy cho cùng vẫn không có chỗ ăn cơm. Hứa Bối Đóa đếm tổng cộng có tám bé gái, đều ở cùng một thôn.
"Đi, cô Hứa dẫn các em đi ăn cơm trước, sau đó nghĩ cách đưa các em về nhà."
Các bé nhận ra chiếc áo khoác Hứa Bối Đóa đang mặc là đồng phục công sở do nhà trường cấp phát. Biết chắc cô là giáo viên của trường, đều đồng loạt đứng dậy, ánh mắt sáng ươn ướt long lanh nói: "Nhưng mà cô ơi, chúng em không có tiên..."
Hứa Bối Đóa xua tay: "Không sao, hôm nay cô mời các em ăn com
Trên công trường, một nồi cơm lớn vừa được dọn ra cho mọi người. Ăn thêm vài miếng cũng không sao, có rau, có thịt, cứ ăn bao nhiêu tùy thích.
Tuy rằng không phải là bữa tiệc lớn xa hoa gì, nhưng đối với những bé gái nhỏ nhắn này mà nói, bữa ăn này vô cùng... vô cùng ngon, so với mỗi một bữa ăn thường ngày ở trường, đều ngon hơn mấy lần.
Ăn uống no đủ, Hứa Bối Đóa tìm vài tài xế đáng tin cậy của đội xe nghĩ cách đưa những học sinh này về nhà.
Có một tài xế đứng ra nói: "Thôn này chính là quê tôi, tôi biết đường, chuyện dễ, lái bốn mươi phút là đến nơi."
Trong đội xe tình cờ có một chiếc xe buýt nhỏ, bình thường cũng nhận việc chở người, nếu có một đám người muốn đi Thành phố, cũng sẽ thuê trọn một chiếc xe buýt nhỏ để chở họ đi.
Vừa vặn chiếc này thừa chỗ cho mấy học sinh hôm nay ngồi.
Tài xế làm trong đội xe nhiều năm, là người tương đối đáng tin cậy, nhưng vì đảm bảo an toàn, Hứa Bối Đóa vẫn quyết định cùng Hứa Hắc Đậu đi theo xe.
Cùng nhau ngôi trên xe buýt, mấy bé gái thấy có cô Hứa làm bạn, cũng không còn sợ hãi nữa.
Suốt dọc đường đi, Hứa Bối Đóa hỏi thăm tình hình, biết được còn có rất nhiêu đứa trẻ ở xa như vậy, mỗi cuối tuân và ngày nghỉ về nhà, tất cả đêu phải dựa vào hai chân đi bộ, lưng đeo cặp sách và hành lý nặng nề.
Hứa Bối Đóa trâm tư suy nghĩ, nếu như có thể thuyết phục thầy Hiệu trưởng, từ nguồn tài chính của trường trích ra chút tiền thuê xe buýt đưa đón học sinh những ngày nghỉ, thật là tốt biết baol
Bốn mươi phút trôi qua, xe đã đến, trước khi chia tay, đột nhiên một bé gái ghé sát vào bên cạnh Hứa Bối Đóa, ngọt ngào nói: "Cô Hứa, em cảm ơn cô, cô thật tốt!" Hứa Bối Đóa cảm thấy trong lòng am áp, dễ chịu... mỉm cười nhẹ nhàng, thâm nghĩ:
"Được rồi, lân này, xe buýt phục vụ đưa đón học sinh cho trường nhất định phải làm!
Hiệu trưởng, mặc kệ thây có đồng ý hay không, em thay mặt thây đồng ý trước vậy!"