Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:05:46
Lượt xem: 14

Hứa Bối Đóa rất muốn lắc vai của ông ta mà nói, chú ơi tỉnh lại đi, đó đều là lừa chú thôi, đều là anh ta nói dối thôi.

Nhưng mà thôn tự nguyện chỉ thêm tiền tóm lại cũng không phải là chuyện gì xấu.

Số tiên đó có tác dụng rất lớn, bên cạnh việc trang hoàng nhà thờ tổ tốt hơn còn có thể nhín một phần để chỉ trả tiền lương cho công nhân cao lên một chút, làm cho bọn họ sau khi thấy được lợi ích mà dễ dàng gia nhập đội ngũ của cô.

Hứa Bối Đóa hết lòng đáp ứng, an bài xong chuyện của nhà thờ mới rời đi.

Vừa mới ra khỏi thôn Lan Thủy, cô lại thấy trên đường quốc lộ có một đoàn xe tải lân lượt chạy ngang.

Hứa Hắc Đậu chỉ tay vào những xe tải đó, vui mừng reo lên: "Chị xem đi! Có phải là đội xe của chú Lương trở lại roi không?"

Hứa Bối Đóa đếm trên đầu ngón tay tính toán, đã đi năm sáu ngày, chắc là cũng đến lúc họ về tới rồi.

Thật ra Tỉnh cách Huyện từ trên bản đồ nhìn thì cũng không phải rất xa, nhưng thời đại này còn chưa có đường cao tốc thông từ Huyện đến Tỉnh, cho nên xe chỉ có thể đi đường quốc lộ. Hơn nữa xe có tải trọng lớn nên tốc độ xe đi cũng không được nhanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Bối Đó âm thầm suy tính, cho dù phí vận chuyển như này không hề rẻ, nhưng so với việc trực tiếp lấy nguồn hàng ở địa phương thì... lãi hơn rất nhiều.

Trong mấy ngày chú Lương đi, giữa bọn họ cũng không thường xuyên liên hệ cho nên hiện tại ông cũng không biết tình hình thi công ở mảnh đất của Hứa Bối Đóa đã tiến triển đến bước nào rồi.

Vậy nên tất cả các xe tải đêu nhanh chóng đi vào trong bến xe.

Hứa Bối Đóa lập tức đổi ý đinh, liền đi về phía bến xe.

Đoàn xe nhanh chóng dừng lại, tất cả hàng hóa đều chất đây đủ trên xe.

Mấy ngày không gặp, chú Lương đen đi rất nhiều, cả người đều là mồ hôi.

Ông thấy Hứa Bối Đóa, liền niềm nở chào hỏi: "Đóa Đóa, mấy ngày nay chú ra ngoài, có phải cháu đã bắt đầu bắt tay vào xây dựng lại nhà xưởng, hiện tại đã đến đâu rồi? Không sao đâu, từ từ làm, cháu cũng là lân đầu tiên làm công trình lớn như thế, không quen cũng đúng thôi, mấy chiếc xe này của chú có thể để tạm hàng ở chỗ này, chờ lúc nào hoàn thành thì chúng ta cho xe đến dỡ hàng xuống."

Chú Lương quả thật rất chân thành, Hứa Bối Đóa biết rất rõ những chiếc xe vận chuyển hàng hóa này, thời gian chính là tiền bạc, chỉ cân để không một ngày là bọn họ xem như mất đi một ngày lương.

Chú Lương lại vì cô mà tạm ngừng hoạt động của mấy xe này giống như chú đang trợ cấp cho cô.

"Đúng là một trưởng bối tốt bụng", Hứa Bối Đóa trong lòng thâm cảm kích

Tuy nhiên, cô lại mỉm cười tự tin và rạng rỡ:

"Chú à, nhà xưởng đã sớm xây xong rồi, chỉ chờ chú trở về thôi. Chúng ta có thể trực tiếp lái xe qua đó để dỡ hàng. Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió Đông."

Trên mặt chú Lương tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu, ông không thể nghĩ một cô nương nhỏ bé có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã lo liệu xong việc vừa lớn vừa phức tạp như vậy.

Trước đây khi tìm đến Hứa Bối Đóa, ông chỉ cảm thấy cô là con gái của người bạn chí cốt, là một cô bé đáng thương chưa trải qua sóng gió, trong lòng còn tràn đầy lo lắng và thương cảm, nhưng bây giờ Hứa Bối Đóa làm ông vô cùng ngưỡng mộ.

"Đóa Đóa, thực sự bất ngờ, là chú đánh giá thấp cháu rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-42.html.]

Chú Lương tất nhiên khen ngợi không tiếc lời.

"Nhưng mà..." Ông nhíu mày..

Cả người ông đều là môi hôi, mấy ngày hôm nay hầu như mọi người đều không ăn uống gì, vội vã trở về.

Trên cả mười chiếc xe chất đầy vật liệu xây dựng, toàn là loại nặng cân.

Ở trên Tỉnh, chỉ riêng việc chất đống hàng hóa lên đã mất rất nhiều thời gian, hơn nữa mỗi người đều mệt lả người, nói cũng không nổi.

Hiện tại mới vừa đến nơi, chú Lương quay đầu nhìn qua nhóm tài xế thay nhau lái xe, phát hiện ai cũng mệt mỏi, người đây mồ hôi, tinh thân uể oải.Chú Lương khó xử nói: "Đóa Đóa, trước mắt chúng ta không vội vàng, nhóm tài xế cũng vừa mới trở về hiện tại đang kiệt sức, để cho bọn họ đi dỡ hàng thì lại quá đuối, mấy anh em sẽ không chịu nổi mất."

Hứa Bối Đóa nhìn qua, đúng là cô quên mất việc chuyên chở tháo dỡ cũng là một lượng công việc lớn, thậm chí còn cần rất nhiều người làm việc trong thời gian dài.

Hứa Bối Đóa trâm tư hỏi: "Chú Lương, các chú có được trả thêm tiền cho việc kéo dỡ hàng hóa như này không?”

Chú Lương lắc đầu, than thở nói: "Không có, tài xế đi chở hàng, xếp dỡ hàng hóa đều tính vào phí ban đầu, nhiều lúc phải chở hàng hóa rất nặng, tài xế cũng không muốn làm, việc này rất khó xử."

"Chú cũng cảm thấy rất khó nhưng không có cách nào khác, tình hình hiện tại của ngành sản xuất và vận tải là như vậy, nếu trả thêm tiền cho tài xế xếp dỡ hàng thì trên cơ bản một chuyến hai chiều đi về thì lợi nhuận cũng không còn dư là bao, thậm chí còn lỗ vốn."

Hứa Bối Đóa đưa ra quan điểm của mình: "Chú à, cháu lại nghĩ như thế này, nếu tài xế còn phải đảm nhiệm việc xếp dỡ hàng hóa, như vậy dần dần công việc của họ lại không đơn giản là lái xe. Khi chuyển hàng, tùy lúc không giống nhau, trọng lượng hàng hóa cũng vậy, ví dụ như vận chuyển vật sống hay hoa quả, rau củ hoặc là nguyên vật liệu như này.

"Nếu mọi người đều nghĩ vốn dĩ tiên lương như nhau nhưng có người dùng sức ít, có người dùng sức nhiều vậy thì dần dần cùng một giá tiên nhưng có công việc tốt và công việc xem như không tốt bằng, vậy thì họ sẽ không muốn đi làm những công việc nặng nhọc như này."

Chú Lương gật đầu, lo lắng hỏi: "Con có hiểu biết lại bản lĩnh, con có ý tưởng gì không?”

Hứa Bối Đóa gật đầu chắc chắn, tiếp tục giải thích suy nghĩ của mình:

"Cháu cảm thấy, ngành vận tải cũng cân phải có những quy định nhất quán và hợp lý, ví dụ như tài xế thì công việc chính của họ là lái xe, nếu phải làm việc nặng liên tục, có khi còn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái lúc lái xe, dẫn đến mức độ an toàn khi di chuyển trên đường thấp."

Chú Lương gật đầu, đồng ý nói: "Chính xác, sau khi bọn chú vừa chất xong lô hàng nặng nhất, rất nhiêu người đều nói lại với chú tay chân họ bị chuột rút đến nơi, khi lái xe chân còn đang run."

Hứa Bối Đóa tiếp tục nói: "Cho nên cháu có đề nghị như thế này, chú xem: Mấy ngày nay cháu nghe nói một số quy định vận hành của bến xe, ví dụ một xe có hai tài xế chịu trách nhiệm toàn bộ, sau đó hai người tự thương lượng với nhau để chia ca làm việc.

"Nhưng hiện tại, hai người điều khiển cùng một chiếc xe đều mệt mỏi do phải chất hàng hóa và lái xe, sức khỏe đều không tốt cho nên sau khi đi chuyến này trở về, có thể mấy ngày kế tiếp họ không có sức lái xe trở lại."

"Cháu cho rằng công việc bốc dỡ hàng hóa vất vả này nên do khách hàng thuê vận chuyển tự chỉ trả, chúng ta có thể hỗ trợ tìm nhân công khác đến để làm việc đó."

"Tài xế thì chỉ để cho họ làm công việc của tài xế, chỉ lái xe."

"Hơn nữa, chú, cháu kiến nghị nên thuê dư thêm tài xế, tài xế có thể không bắt buộc phải gắn với xe, ví dụ chiếc xe A hiện tại đang rảnh rỗi, mà hai tài xế phụ trách chiếc xe này đều đang rất mệt không thể lái xe được thì có thể thay thế cho tài xế nào đang trống lịch nhận lái. Triển khai chế độ vận hành xe tải làm việc luân phiên như vậy thì công việc sẽ không bị đình trệ, xe sẽ luôn luôn có tài xế điều khiển."

"Nếu không, chỉ cần có tài xế cố định của chiếc xe đó kiệt sức hoặc gặp tình huống bất khả kháng, xe sẽ bị bỏ trống, mỗi ngày chúng ta cũng sẽ phải trả phí cho chiếc xe trống không sử dụng."

Hứa Bối Đóa tiếp tục nói: "Huống chi, rất nhiều công việc không đợi ai, ví dụ như có người hôm nay muốn chở hàng gấp, chú lại nói người ta chờ ngày mai tài xế mới có thể đến lái xe, khách hàng chắc chắn không ngồi im đợi mà sẽ đi tìm bên khác để thuê."

Loading...