Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:05:44
Lượt xem: 26
Trưởng thôn vui vẻ bắt đầu giới thiệu sự tích quang vinh của các vị tổ tiên trong thôn, đã vì thôn cống hiến và phát triển ra sao...
Trưởng thôn nhiệt tình nói nhưng Lục Chức Nghệ chỉ gật đầu qua loa, ánh mắt của bà đảo qua các bài vị trong từ đường, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn vài phút, dường như bà cũng không tìm thứ mà bà muốn nhìn, cuối cùng trò chuyện mấy câu rồi rời khỏi từ đường.
Hứa Bối Đóa cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ như vậy, bọn họ đưa hai người Lục Chức Nghệ và Lục Hoài Ninh đến cổng thôn Lan Thủy, toàn bộ người dân trong thôn đều ra chào, vẫy tay tạm biệt với bọn họ, nhìn chiếc Toyota Crown Sedan nổ máy, bật đèn, chậm rãi rời khỏi.
Hứa Bối Đóa cuối cùng cũng kết thúc một ngày phức tạp, lê thân mệt mỏi mà về tới quây lễ tân của tòa ký túc xá nhà cô.
Mấy ngày này cô bận bịu lo việc tu sửa từ đường, xây tường trang viên, cả chuyện đất đai trên Huyện nên không chú ý đến chuyện bên trường học.
Quay lễ tân của ký túc xá cũng đã giao cho bảo vệ khác trông coi, tạm thời cũng không có chuyện gì lớn.
Lúc này, ở quầy lễ tân, cô nhìn thấy một người đã lâu không gặp - Lôi Thanh.
Trước đây Lôi Thanh nhìn thấy anh họ Hứa Quang Diệu cũng đang theo đuổi Hứa Bối Đóa nên luôn chống đối với anh ta, lúc nào cũng gây khó dễ.
Nhưng sau chuyện ở cửa thôn, Lôi Thanh nhìn thấy chiếc xe vương miện (Crown Sedan) cao quý kia đã hoàn toàn tự tỉ rụt rè.
Sinh sống trong khu tập thể từ nhỏ nên Lôi Thanh rất cởi mở về những chuyện này.
Sau khi Hứa Bối Đóa nhìn thấy Lôi Thanh, phát hiện ra thái độ của anh ta đối với cô thật sự thay đổi 180 độ.
Anh vẫn nhìn lên một góc 45 độ rồi buồn bã nói:
"Đóa Đóa, tôi biết trong lòng em đã có người khác, tôi cũng sẽ không trách em."
"Gia cảnh của người kia quả thật rất tốt, mọi thứ tôi đều không so được với người ta. "Chỉ có điều, Đóa Đóa hãy nhìn lại khoảng thời gian tôi với em vui vẻ như vậy, tôi hy vọng chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn, có thể chứ?"
Thật ra Lôi Thanh ở thế giới này cũng không làm gì gây thương tổn đến cô, nhưng Hứa Bối Đóa chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra với nguyên chủ trong sách thì canh cánh không thể tha thứ cho Lôi Thanh.
Khi một người gặp bất cứ chuyện gì, hành vi của người đó đều liên quan đến bản chất của bản thân.
Hứa Bối Đóa có lý do tin tưởng, hiện tại Lôi Thanh không có ý định thương tổn cô chỉ bởi vì mối quan hệ của bọn họ còn quá mờ nhạt, hoặc là chuyện xảy ra giữa bọn họ còn chưa tôi tệ đến mức muốn ngươi c.h.ế.t ta sống.
Nhưng người này một khi xảy ra xung đột ích lợi, anh ta sẽ không chút do dự đ.â.m một đao nhỏ vào lưng Hứa Bối Đóa, điều này cô rất tin tưởng.
Dù sao thì bên ngoài vẫn cần phải giả tạo một chút.
Hứa Bối Đóa ngọt ngào nói: "Thật sự có thể chứ! Chúng ta vẫn là bạn tốt."
Lôi Thanh nghe được lời này cực kỳ vui vẻ, sau đó vội vàng nói:
"Vậy người bạn này có việc muốn nhờ, cần đến em hỗ trợ. Anh nghe nói bạn trai mới nhất hiện tại của em, mẹ của hắn là giảng viên Đại học. Em có thể giúp anh hỏi mẹ chồng tương lai một chút, với điêu kiện của anh như vậy, đang làm giáo viên, cũng là người làm công tác văn hóa, nếu muốn chuyển đến học Đại học của bọn họ thì làm như thế nào? Cần có điều kiện hay liên hệ như thế nào?”
Hứa Bối Đóa trong lòng hừ một tiếng, hóa ra là vì đây, quả nhiên không có lợi ích thì không cần thức khuya, dậy sớm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-41.html.]
Cô nhớ tới dáng vẻ không học vấn, không nghề nghiệp của Lôi Thanh, ngay cả giáo án tiếng Anh còn là Hứa Bối Đóa chép giúp anh ta, bên trong có rất nhiều hố do cô cố ý đào, sai sót chồng chất, đến tận bây giờ anh ta dạy học lâu như thế đều không phát hiện ra, gây ra sai lâm cho xấp nhỏ theo học, đã như vậy mà còn muốn vào giảng đường Đại học thì nằm mơ đi!
Hứa Bối Đóa còn chưa kịp suy nghĩ nên trả lời cự tuyệt bằng giọng nói thảo mai như thế nào, Lôi Thanh đã bắt đầu khát vọng về triển vọng của chính mình.Anh ngửa đầu, mắt long lanh, vô cùng vui vẻ mà nói:
"Với tấm bằng tốt nghiệp hiện tại, anh chỉ có thể ở Huyện thành làm một giáo viên Trung học cơ sở bình thường. Nếu vào Đại học, vậy thì khác rồi, hiện tại sinh viên vô cùng có giá, tốt nghiệp Đại học ra sẽ nhận được phân bổ công tác tốt hơn nữa, thậm chí còn có khả năng vào đơn vị ở Tỉnh thành."
"Ở trường học †ồi tàn này đi làm anh rất thống khổ, anh cảm giác mọi người đều rất lạc hậu, bọn họ căn bản không hiểu cái gì là mới mẻ hiện đại, ngay cả nhạc vi tính còn chưa được nghe qua. Tất cả đều vì một chút tiền lương mỗi tháng mà anh cả ngày phải lên lớp, dự họp, lại còn phải viết giáo án không ngừng, phiền c.h.ế.t đi được."
Hứa Bối Đóa nghĩ thâm, tên này sao không bị trời phạt đi...
Hiện tại có bao nhiêu người còn trong hoàn cảnh nghèo khó, đừng nói mỗi tháng có tiền lương ổn định, chỉ tính chuyện ấm no, ăn uống hằng ngày cũng nan giải.
Người không có công tác chính thức, chỉ có thể chạy việc lặt vặt vất vả khắp nơi, ăn bữa nay lo bữa mai,...
Thời điểm thu hoạch còn phải làm việc liên tục ở ngoài đồng ruộng, giống như những người trong thôn, ai cũng bị cong lưng, chờ đến già rồi tích cóp một thân bệnh tật.
Lôi thanh không biết tốt xấu mà tiếp tục buôn bã:
"Đóa Đóa, đôi khi anh thật sự rất ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ em không có việc ổn định, một người dễ dàng, chỉ cần ở đây trông cửa lớn, tự do tự tại, em không hiểu những người câm bát sắt giống như bị dây thừng trói lại, không có bất kỳ tự do cá nhân nào.”
Hứa Bối Đóa nắm chặt nắm tay, thật sự muốn đánh người.
Cô nhớ tới một câu nói nổi tiếng của một người đàn ông giàu có ở đời sau: "Có nhiều tiên như thế, thật sự rất thống khổ, tôi thích nhất những ngày kiếm được ít tiên..."
Hiện tại rõ ràng chính Lôi Thanh là người đã cướp công việc của Hứa Bối Đóa, người chiếm lấy bát sắt này, không làm cũng được hưởng mà còn ở chỗ này buồn bực!
Hứa bối đóa nghĩ thâm, đây là lúc nên ra tay. "Đồ của tôi, tôi muốn lấy về từng thứ một!
Công việc của tôi, anh mang trả đây đi!"
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Hứa Bối Đóa chuẩn bị đi đến trường học.
Cô suy nghĩ một chút, mảnh đất bỏ trống phía đối diện trường học nên lấy để làm gì bây giờ.
Trước đó, cô đi dạo một vòng quanh nhà thờ tổ, sắp xếp tiến độ thực hiện.
Hiện tại kiến trúc chính của nhà đã được xây cao, bài vị của các vị tổ tiên cũng được đặt, còn thiếu trang trí nội thất nữa thôi.
Những công nhân hoàn thành các công việc trước đó đã ngồi xe vận tải lớn chuyển đến nhà xưởng trong Huyện rồi.
Bản thân lần này, xây mới nhà thờ tổ chính là công trình có mặt mũi nhất ở trong thôn, trưởng thôn cũng xuất ra không ít tiền, muốn trang trí thật cầu kỳ, làm các vị tổ tiên nở mặt nở mày.
Nhưng mà sau ngày hôm qua, trưởng thôn thấy hai mẹ con Lục Chức Nghệ là gia đình văn hóa khen từ đường này có văn hóa nghệ thuật đặc thù, mọi người trở nên hãnh diện lại quyết tâm xuất thêm một khoản tiên nữa ra.
Trưởng thôn mặt vui mừng, ngập tràn tự hào và tham vọng lớn lao nói với Hứa Bối Đóa:
"Con à, hôm qua chú đã tính toán kỹ rồi, con nghĩ lại xem thôn của chúng ta gần Huyện thành như thế, cũng gân đường quốc lộ, giao thông thuận tiện tứ bề, có khi vê sau lại tạo thành một Huyện có địa điểm du lịch văn hóal"
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta tràn đầy tham vọng, nhìn về tương lai một cách nghiêm túc:
"Đến lúc đó thôn của chúng ta cũng phải có một vài công trình kiến trúc, giống như từ đường này, ngày hôm qua chú nghe nói có một số họa sĩ nổi tiếng cũng vẽ về nội dung đó, còn đi nước Pháp đạt giải thưởng gì đó..."