Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:05:43
Lượt xem: 27
Những kế hoạch này trước đây Hứa Bối Đóa cũng không nói rõ với bọn họ, cho nên Lục Hoài Ninh cũng là lần đầu tiên nghe được cô sắp xếp mọi việc một cách chu toàn đến như thế nào.
Nói thật, trong lòng Lục Hoài Ninh cảm thấy rất vui mừng.
Anh thật không nhìn lầm người, Hứa Bối Đóa chắc chắn là một đối tác rất đáng tin cậy, cô có rất nhiêu ý tưởng kỳ lạ vượt xa toàn bộ ngành sản xuất, vật liệu xây dựng trong Huyện thành.
Bản thân Lục Chức Nghệ là một giảng viên Đại học, kiến thức rộng rãi, vẫn luôn sinh sống ở thành phố lớn, trong nhà có kinh doanh về xây dựng, nhưng đó là bà ấy, cũng không nghĩ đến Hứa Bối Đóa là một cô gái thôn quê bình thường nhưng có thể có nhiều ý tưởng mới mẻ đến thế.
Lục Chức Nghệ không ha che giấu sự hài lòng của mình đối với Hứa Bối Đóa, vui cười ve bả vai cô, khen ngợi nói:
"Trước đây cô nghe Hoài Ninh nói vê chuyện của cháu, còn tưởng rằng sau khi hai người quen nhau, mang chuyện làm ăn coi như trò đùa tuổi trẻ..."
"Nhưng hiện tại cô càng ngày càng cảm thấy cháu thật sự rất có năng lực, giàu ý tưởng, rất bản lĩnh."
Ở trước mặt trưởng thôn, Lục Chức Nghệ cũng hào phóng mà nói một câu:
"Hai đứa thật sự là cặp đôi hoàn hảo, về sau khẳng định có thể tiếp quản công việc kinh doanh của Lục gia chúng ta chu toàn."
Trưởng thôn vừa nghe lời này, lập tức không nhịn được ánh mắt nhìn ve Hướng Bối Đóa tràn ngập hãnh diện, tự hào như đối với con gái ruột nhà mình.
Nhìn đi, người này đến từ Tỉnh thành, đi xe hơi sang trọng, phụ nữ có tiền quả nhiên rất thích Đóa Đóa nhà chúng ta, xem như cô đã thành công lấy được niềm tin của mẹ chồng tương lail
Cảm giác thành tựu danh dự thuộc về tập thể của thôn Lan Thủy tự nhiên sinh ra.
Đi đến nơi này, chuyến tham quan này có lẽ nên kết thúc, nhưng cô Lục ngập ngừng cuối cùng vẫn đưa ra một yêu cầu kỳ lạ.
"Từ đường của thôn mọi người sửa đẹp như vậy, có thể đưa tôi vào xem được không?” Trưởng thôn bỗng nhiên rơi vào thế khó xử, từ đường hiện tại đã xây cao, tuy rằng bên trong còn chưa trang hoàng xong, nhưng vì để cho các vị tổ tiên sớm được yên ổn, bên trong đã dựng lên bài vị rồi.
Để người ngoài đến tham quan nơi bài vị tổ tiên của thôn có vẻ như không được thích hợp, các vị trên trời biết được không biết có đánh gãy chân trưởng thôn là ông hay không?
Lục Hoài Ninh cũng không biết vì sao cô của mình lại tự nhiên có hứng thú đối với nơi thờ tổ của thôn như vậy.
Từ đường này nói là xây rất tốt nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong thôn. Bản thân kiến trúc cũng không có gì đặc biệt, hoàn toàn không xa hoa, càng không thể coi như điểm tham quan du lịch.
Hơn nữa, trước đây bà ấy đối với những địa phương vùng nông thôn này không có hứng thú, hôm nay dường như có dây thân kinh nào chạm phải vào nhau mà tò mò tìm hiểu.
Nhưng Lục Hoài Ninh từ nhỏ thân thiết nhất với cô của mình, nên chỉ cần cô đưa ra yêu cầu không quá đáng thì anh đều cố gắng đáp ứng hoặc nương theo.
Vì thế để bảo vệ yêu cầu kỳ lạ của cô mình, Lục Hoài Ninh nghiêm trang, từ tốn nghiên ngẫm từng chữ một nói: "Nhà của chúng tôi kinh doanh về xây dựng, mẹ của tôi là một giảng viên Đại học có kinh nghiệm và mắt nhìn nghệ thuật, cho đến bây giờ bà luôn hết sức nghiên cứu các công trình xây dựng mang tính nhân văn. Hình thức giả cổ kiến trúc từ đường của các thôn làng giống với thôn của mọi người đều có chứa hơi thở của dân tộc, là một loại di sản văn hóa quý hiếm, tất nhiên là mẹ của tôi rất có hứng thú."
Lo lắng trưởng thôn không đồng ý, anh lại tiếp tục trình bày:
"Ở nước ta có một người họa sĩ nổi tiếng am hiểu nhất về vẽ đủ loại kiểu dáng kiến trúc dân tộc. Ông đã từng vẽ một bức dùng để hiến tế tổ tiên trong một thôn làng, loại kiến trúc này chỉ có người dân ở địa phương mới có thể nghĩ ra cách tốt nhất để lồng ghép với phong tục nơi đó, cuối cùng bức tranh này giành được giải thưởng lớn.""Tôi nghĩ rằng mẹ của tôi nhất định là rất thích từ đường của thôn mọi người, cũng có đặc thù của văn hóa nghệ thuật cổ điển, nên mới muốn đi vào quan sát cẩn thận, nghiên cứu một chút, không biết trưởng thôn có thể giúp chúng tôi đạt thành tâm nguyện này không?”
Nói thật, những lời nói này của anh, trưởng thôn và những trưởng lão trong thôn gân như một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất lợi hại!
Người làm công tác văn hoá, người làm nghệ thuật, người kinh doanh, người giàu có, sao lại có thể cùng tồn tại trên một bản thể hoàn hảo như vậy, vừa nhìn qua đã thấy lợi hại lại trang nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-40.html.]
Vậy thì còn chân chừ điều gì nữa, từ đường đó ngài cứ xem tự nhiên!
Vân Mộng Hạ Vũ
Phải thật bình tĩnh, có hai mẹ con lợi hại như vậy lại cảm thấy thôn chúng ta có văn hóa nghệ thuật đặc thù, chuyện này cũng quá oai phong rồi, trưởng thôn cảm thấy bản thân cũng tự hào vô kể.
Ông thật muốn khóc đến nơi, chỉ tiếc là không thể giới thiệu với các vị tổ tiên một chút!
Bỗng chốc tự tin, thôn của chúng ta rất có tiền đồ nhal
Hứa Bối Đóa hai tay ôm trước n.g.ự.c im lặng nhìn anh Lục khoe khoang...
Lục Hoài Ninh đối diện với ánh mắt của Hướng Bối Đóa trực tiếp đỏ mặt tới mang tai, ngày thường anh cũng không phải là người hay khoe khoang như vậy, chỉ là vở kịch kéo dài, đành phải lừa dối người khác, dù sao dân làm ăn mua bán thì da mặt phải dày.
Vì cô của mình lại kỳ lạ muốn xem từ đường của người ta mà hôm nay anh đã dùng bất cứ giá nào kể cả mất mặt...
Mất hết mặt mũi ở trước mặt Hứa Bối Đóa.
Trưởng thôn rất vui vẻ cho công nhân mở ra cửa lớn của từ đường.
Một làn bụi phả vào mặt.
Hứa Bối Đóa biết khi, chà tường, quét sơn không tránh được sẽ có rất nhiều bụi, nhưng vì chỉ vào chỗ này một lúc nên vấn đề formaldehyde thải ra cũng không phải rất lớn. Cô tạm thời có thể nhịn một chút.
Nhưng thật không thể ngờ, Lục Hoài Ninh lại từ trong túi da của anh lấy ra mấy cái khẩu trang tinh xảo bằng vải bông.
Hứa Bối Đóa bất ngờ nhìn anh, không thể nghĩ đến được một người đàn ông ở thập niên 90 lại mang theo đồ vật này bên người.
Lục Hoài Ninh phân phát cho mỗi người một cái khẩu trang, sau đó chọn cho chính mình một cái đeo lên.
Trên những loại khẩu trang này thông thường đều có thêu hình chó mèo hay hoa cỏ gì đó...
Khẩu trang mà Lục Hoài Ninh đeo bên trên thêu hai chiếc tai mèo.
Hứa Bối Đóa dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh, trong lòng không mang ý tốt mà nghĩ: Một người đàn ông trưởng thành chắc sẽ không chuẩn bị một chiếc khẩu trang đáng yêu như vậy mang theo. Xem ra anh ta ở Tỉnh thành khả năng cũng có không ít hồng nhan tri kỷ...
Lục Hoài Ninh cảm thấy lúng túng, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích nói: "Đây đều là do mẹ chuẩn bị cho tôi..."
Hắn nhìn phía cô Lục, dở khóc dở cười.
Lần này bà ấy đến Huyện thành xa xôi heo lánh này chính là bởi vì quá thương anh, tuổi còn nhỏ mà phải một mình đến chỗ này kinh doanh xây dựng, hơn nữa cũng khó tránh việc phải ra vào công trường thi công.
Lục Chức Nghệ là giảng viên Đại học, có văn hóa, trải nghiệm cũng không ít, bà luôn nói mãi là một người thường xuyên ra vào công trình xây dựng, cần phải làm một số biện pháp bảo vệ, nếu không, hít nhiêu bụi vào phổi sẽ tạo thành những tổn thương về sau không thể phục hôi.
Bởi vậy lần này bà đến còn mang theo vài thùng khẩu trang như vậy, đến nổi dùng xe chở đến.
Lục Chức Nghệ gật đầu, giải thích: "Mong mọi người đừng chê, đây đều là tôi mua của một thương nhân bán sỉ ở cạnh trường, sinh viên đại học đều thích đồ vật hình thù hoa hòe lòe loẹt như này, nhưng mà cũng rất phù hợp với tuổi tác, rất đáng yêu."
Mọi người đều đeo khẩu trang đáng yêu đi vào trong từ đường.
Hứa Bối Đóa nghe thấy Lục Chức Nghệ nhắc đến Đại học, tự nhiên cảm thấy ở cái thời đại này nếu có thể đi vào học Đại học, chắc là cũng sẽ có tương lai xán lạn. Trong lòng cô chợt nảy lên một niềm hy vọng mơ hồ, nếu cô có thể đi học Đại học thì tốt biết bao.