Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:05:40
Lượt xem: 25
Ông ta thậm chí có thể làm chủ, đem mấy mảnh đất khác trong thôn không ai muốn lấy để đưa cho Đóa Đóa.
Chỉ cần cô và chàng rể giàu có hạnh phúc, toàn bộ người trong thôn đều có thể hưởng lây phúc khí, chuyện này thật tốt quá rồi!
Hứa Quang Diệu ở thôn bên cạnh gì đó, mặc kệ người kia họ Hứa hay không họ Hứa cũng đừng hòng có liên quan gì!
Thôn trưởng vui vẻ suy nghĩ, nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc tiếp tục nói:
"Hôm nay, ta ở chỗ này, muốn trịnh trọng, nghiêm túc nói với mọi người hai điều."
"Thứ nhất, đây là chuyện nhà của thôn Lan Thủy chúng ta, tuyệt đối không thể để người ngoài can thiệp."
Đôi mắt thôn trưởng liếc về phía Hứa Quang Diệu, đứng từ xa nhìn Hứa Quang Diệu và ba mẹ anh ở cổng thôn lộ rõ thái độ không vừa mắt.
"Đặc biệt là những người ở thôn khác, không có tư cách gì mà chạy đến cổng thôn chúng ta, lên mặt dạy bảo đứa con gái quý giá của thôn."
"Hắc Đậu đang ở đâu! Hắc Đậu! Hôm nay chú phải phê bình cháu một chút, cháu không làm tròn trách nhiệm phải bảo vệ tốt cho Đóa Đóa, lại để bị người ngoài ức hϊếp!"
Hứa Hắc Đậu cao giọng trả lời: "Ông! con biết lỗi, con sai rồi!", rồi quay qua:
"Lân sau nhìn thấy có người nói xấu ức hϊếp chị Đóa Đóa của ta, ta sẽ lập tức đánh cho hắn đến người nhà không nhận ral"
Lúc này thôn trưởng mới vừa lòng gật đầu, thấy đã dọa được mọi người rồi, khiến cho tất cả đều lặng ngắt như tờ, ông tiếp tục nói:
"Trừ Hắc Đậu ra, những người khác cũng thật là...
Người ta đã chạy đến tận cổng thôn mình "ị phân đi tiểu", các ngươi còn có thể đứng ở đây để ăn dưa hóng chuyện, cũng không biết đứng ra bênh vực người trong nhà!"
Thôn dân xấu hổ cúi đầu, còn không phải là do vừa rồi mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng hay sao, nếu sớm biết có chuyện tốt như này, bọn họ đã hợp lực xua đuổi nhà Hứa Quang Diệu đi, bảo vệ Hứa Bối Đóa. Nếu chẳng may dọa cho chàng rể quý giá này sợ hãi bỏ chạy thì phải làm saol
Thôn trưởng tiếp tục nhấn mạnh:
"Điểm thứ hai, Đóa Đóa đến ba mẹ cũng không còn, rất đáng thương. Nhưng con bé lại rất ưu tú và lợi hại, thật sự trân quý, là hy vọng của thôn chúng tai"
"Việc tu sửa nhà thờ tổ lần này chính con bé đã bỏ rất nhiều công sức, lại còn làm rất tốt."
"Với tư cách là trưởng thôn, ta cảm thấy rất vui mừng, cũng rất hãnh diện vì trong lứa con cháu này có thể có một nhân tài xuất sắc như thết"
Chậc chậc chậc, kiểu tâng bốc liên tiếp như này đến cả bản thân Hứa Bối Đóa cũng không nghe nổi nữa.
Trưởng thôn vẫn hùng hồn tiếp tục nói:
"Cho nên ta đưa ra chút yêu cầu cho mọi người."
"Vâ sau không cần biết Đóa Đóa quyết định làm chuyện gì, mọi người đều phải ủng hộ hết mình, có sức giúp sức, có lòng giúp lòng."
"Nếu cái gì cũng không có, vậy thì giúp thôn canh chừng cổng lớn, đừng để "chó điên" ở thôn khác chạy tới cắn người tùy tiện!"
Dứt lời, trưởng thôn hung dữ nhìn về phía gia đình của Hứa Quang Diệu.
Hiển nhiên, từ khi nhìn thấy chàng rể giàu có thì mấy người nhà Hứa Quang Diệu đều bỗng nhiên trở thành kẻ thù chung của người dân trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-38.html.]
Thím hai khó xử, phận hai bến nước, đứng phía sau gia đình của Hứa Quang Diệu, cuối cùng cũng cắn chặt răng đi vào trong đội ngũ thôn mình.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Quang Diệu, không phải cô không muốn giúp cháu, cô thấy gia đình mình cũng đừng gây chuyện nữa mà nhanh trở về đi. Cô gái tốt ở thôn đấy có rất nhiêu, không cần phải thắt dây buộc bụng ở một thân cây ở nơi khác."
Ngay cả Thím hai ra sức tác hợp chuyện này giờ cũng đành lùi bước.
Mắt Hứa Quang Diệu gần như đỏ lên, bi thương hỏi: "Đóa Đóa, lần gặp mặt trước kia của chúng ta và cả những lời nói đó đều là gió thoảng mây trôi, chẳng còn gì hết phải không?”Hứa Bối Đóa lắc đầu như trống bỏi, liên tục xua tay phủ nhận: "Anh cũng không nên chuyện không nói có, đừng nói bậy nha, tôi đã khi nào nói chuyện riêng với anh, không có! Tuyệt đối không thể nào!"
Người con gái này đối với anh cũng chẳng còn gọi anh xưng em gì nữa...
Thấy trời dần tối, mặt trời dân mất dạng, cả nhà anh đứng ở cổng thôn Lan Thủy, lại nhìn thấy ánh mắt không tốt của người trong thôn, mỗi người đối với gia đình mình đều giống như thấy kẻ thù.
Hứa Quang Diệu hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Ba, mẹ, chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, anh nhỏ giọng nói: " "Kim lân nào phải vật trong ao", Hứa Bối Đóa, cô chờ đó, tương lai rồi có một ngày tôi nhất định sẽ làm cô phải coi trọng tôi."
Hứa Bối Đóa trong lòng: "Lêu lêu lêu..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng cũng thoát khỏi nam chính phiên toái Hứa Quang Diệu trong nguyên thư, Hứa Bối Đóa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ chỉ cần diễn đến đây là êm đẹp, lúc này hai vị khách tôn quý nhà họ Lục có thể bước lên xe hơi và rời khỏi sân khấu kịch này được rồi.
Nhưng cổng thôn Thanh Thủy vẫn đang còn nhiều người vây quanh như vậy, đôi mắt của bọn họ thì đương nhiên vẫn sáng rực, ánh mắt giống như hổ đói nhìn chằm chằm hai vị họ Lục có tiền này.
Trưởng thôn lập tức đứng dậy, gương mặt vui tươi, ông nở nụ cười hớn hở nói: "Xin mời, xin mời hai vị khách quý vào từ hướng bên này, thôn của chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tối đón tiếp các vị. Điều kiện trong thôn không được tốt, mong hai vị không chê cười. Với chúng tôi, dù vật chất có hơi đơn sơ, nhưng luôn dùng tấm lòng chân thành nhất để chiêu đãi hai vị."
Hứa Bối Đóa xấu hổ lén nhìn thoáng qua Lục Hoài Ninh, nghĩ thâm, chuyện này mà tiếp diễn thì thật sự phiền toái.
Vốn dĩ chỉ là vở kịch của bọn họ, không nghĩ tới trưởng thôn lại nổi hứng nhất định phải mời người ta vào tiếp đãi.
Chắc chắn thể diện của trưởng thôn sẽ mất hết, người ta mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể ăn được đồ ăn ở trong thôn?
Lục Hoài Ninh còn đang trầm tư đoán ý của Hứa Bối Đóa thì càng không nghĩ tới cô Lục Chức Nghệ đã mở miệng đồng ý rồi.
Tay bà cầm túi xách, đi vê phía trước hai bước hướng đến chỗ trưởng thôn, sau đó nhìn quanh hết thảy xung quanh một vòng, vô cùng hân hoan mà đáp: "Được, không thành vấn đề, buổi tối hôm nay chúng tôi ở lại đây dùng bữa vậy. Thuận tiện cảm phiền trưởng thôn đưa chúng tôi đến "thăm hỏi" song thân nhà của Đóa Đóa, còn đi tham quan toàn bộ thôn một chút."
Trưởng thôn tất nhiên ngay lập tức đồng ý, như cá gặp nước, ông cúi người đưa ra tư thế mời, người dân trong thôn cũng mặc nhiên rất biết điêu mà nhường ra một con đường đi vào thôn, đầu người đông nghìn nghịt ở hai bên đường, xếp hàng chào đón.
Hứa Bối Đóa cảm thấy cảnh tượng này thật hoang đường, đầu óc căng thẳng, dù sao cô cũng cố gắng mang vẻ mặt tươi cười đi theo phía sau hai cô cháu Lục Hoài Ninh dưới cái nhìn chăm chú rạng rỡ của thôn dân nơi này, giống như thực hiện nghi thức chào đón trang nghiêm từ cổng đi vào trong thôn.
Thật kỳ lạ và xấu hổi
Hứa Bối Đóa thậm chí tin rằng, nếu hiện tại ở trong thôn có một đội thổi kèn ca hát, giờ phút này nhất định đánh trống khua chiêng, pháo nổ đầy trời...
Đãi ngộ của người có tiền, quá tốt dil
Bọn họ được mời đến văn phòng của trưởng thôn, trên bàn cơm bấy giờ đặt đây những món ngon nhất trong thôn, trứng gà ta, thịt gà, cá sông,... tóm lại đều là những món mọi người ngày thường rất tiếc mang ra ăn, cảm giác rất xa hoa.
Trong bữa tiệc trưởng thôn nói chuyện không ngừng, nhưng Lục Hoài Ninh và Lục Chức Nghệ đều thờ ơ không phản hồi.
Cuối cùng Hứa Bối Đóa xem như đã nhìn thấu ý đồ của trưởng thôn, ông ta đang muốn xây dựng mối quan hệ với những người có tiền này, cảm thấy nếu chính mình làm trưởng thôn thì cũng coi như có liên hệ với bọn họ, nhỡ đâu tương lai bất trắc cũng có người để tìm đến nhờ giúp đỡ.