Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-12-08 09:05:35
Lượt xem: 27

Lục Chức Nghệ nhìn quanh một vòng, thấy Hứa Bối Đóa đang một tay chỉ huy xây dựng khu nhà xưởng, cô vỗ tay, ngạc nhiên nói: "Cô không nghĩ cháu còn bé mà có thể sắp xếp việc này gọn gàng ngăn nắp đến vậy, rất giỏi đấy."

Lục Hoài Ninh tới đặc biệt nói cho Hứa Bối Đóa biết, anh đã liên lạc được với chú Lương, bên kia vận chuyển hàng rất thuận lợi, đang trên đường trở ve đây.

Sau khi dẫn bọn họ tham quan xong tiến độ hiện giờ, chợt trong thôn Lan Thủy có người tới tìm, nhà thờ tổ đã sơn xong nên mời Hứa Bối Đóa quay về nghiệm thu, để bắt đầu bước tiếp theo. Cô quyết định trở vê thôn một chuyến để sắp xếp công tác xây dựng tiếp theo.

Lục Hoài Ninh nhẹ giọng cười, nói tạm biệt với cô:

"Vậy không quấy rây cô nữa, cô mau về trong thôn đi, tôi ở đây trông giúp cô."

Không ngờ Lục Chức Nghệ đột nhiên cắt ngang lời tạm biệt của anh, cô híp mắt nói: "Chúng ta đi tiễn cháu, nhân tiện cũng đi thăm thôn của cháu luôn."

Lục Hoài Ninh hơi bất ngờ nhìn cô, không biết phản ứng thế nào, thoáng ngập ngừng nói: "Cũng... được, vừa hay chúng tôi lái xe đưa cô về."

Anh đi phía trước dẫn đường, sau đó bất thình lình lên tiếng: "Lần này nếu có cơ hội, gặp luôn cái tên đeo bám cô, tôi phải chính miệng nói cho hắn biết, hắn không có khả năng mà đòi trèo cao."

Hứa Bối Đóa cảm thấy có chút bối rối, nhưng cô vẫn đuổi kịp bọn họ, dù sao có thể ngồi trên chiếc Toyota Crown Sedan này, thì cũng khá tuyệt.

Hứa Hắc Đậu lo lắng chăm chăm đi theo phía sau chị Đóa Đóa, hì, lại được ké miếng thơm của chị, cậu là tên nghèo xuất thân nhà nông chân lấm tay bùn, không ngờ có một ngày lại có thể ngồi lên chiếc xe đắt như này những hai lần, trời ạ, quả thực nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Cậu nhìn bóng lưng toát lên vẻ giàu có của Lục Hoài Ninh, đột nhiên trong lòng lại có một dự cảm, cảm thấy về sau có thể tiếp tục ké miếng của chị cậu, tiếp tục được ngồi xe sang.

Cậu tự nhủ trong lòng, chắc chắn không chỉ một hai lần, nhất định sẽ là rất nhiều lân, vô số lần! Bồn ba với người chị giàu có này, thật sự quá là hạnh phúc!

Mới cách đây vài hôm, cổng thôn Lan Thủy tụ tập rất nhiều người, bởi vì ở cái thời đại này một chiếc Toyota Crown Sedan quá là xa xỉ rồi, thế mà hôm nay lại xuất hiện ở cổng thôn, người trong thôn trông thấy liền bàn tán vô cùng sôi nổi!

Cô gái mồ côi Hứa Bối Đóa ở trong thôn, rốt cuộc đã quen biết ai? Tại sao lại có nhiều tiên như vậy? Là chủ nợ của cô sao? Con bé này sẽ không làm tiểu tam cho đại gia nào đó chứ!?

Ai nấy đều thì thâm to nhỏ.

Thím hai thật sự đứng ngồi không yên nữa rồi, lần thứ hai cô nhìn thấy chiếc Crown Sedan trong truyền thuyết kia, cô vô cùng bất an, co giò chạy sang thôn bên cạnh.

"Không xong rồi, Quang Diệu, Quang Diệu con đâu, mẹ con đâu rồi, Đóa Đóa về rồi, mấy người mau qua thôn tôi mà xeml"

Thím hai luôn quan niệm, phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên lúc ấy sau khi lo toan xong tang sự của ba mẹ Hứa Bối Đóa, thấy điều kiện của Hứa Bối Đóa khá tốt, vội vàng muốn giới thiệu cô cho cháu trai nhà mình.

Thấy con thỏ béo trong tay, mà vì lý do không đâu để chạy mất, thím hai cứ canh cánh trong lòng không nguôi, nghĩ thầm sao lúc ấy lại không hỏi thăm cho rõ ràng, không thì phải suy nghĩ sâu xa lên chút.

Bà càng nghĩ càng cảm thấy mấy bà trong thôn buôn chuyện có lý ra phết.

Hứa Bối Đóa chắc chắn đã trả hết nợ nần, hơn nữa lại còn có chút dư dả, nếu không thì nếu chỉ là một cô bé bình thường ở trong thôn, làm sao có thể quyến rũ được ông chủ có tiền như vậy!

Hứa Quang Diệu đang khoanh chân ngồi trên giường, bưng bát ăn cơm, nghe thấy thím hai nói giật b.ắ.n người, nhảy tót xuống giường, chân trước chân sau kéo lê giày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-35.html.]

Vừa đi ra ngoài, vừa hỏi thím hai: "Sao vậy dì? Đóa Đóa làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?Thím hai thở không ra hơi, hổn hen nói: "Cái ông lái xe sang kia lại tới nữa, chở cả Đóa Đóa và Hắc Đậu. Quang Diệu con phải đi xem chứ, sao vợ tương lai con lại bị người khác cướp di rồi?"

Thím hai bấm đầu ngón tay, tỈ mỉ đoán số người đàn ông kia: "Tên nhóc kia da mịn thịt mềm, nhìn lại có tiền, đẹp trai phong độ, phỏng chừng cũng làm công chức ở trên Tỉnh, người như thế làm sao lại có thể nhìn trúng Đóa Đóa được, chỉ là gái quê, cháu phải cẩn thận, Đóa Đóa không khéo bị người ta lừa mất!"

Ba Quang Diệu lúc này cũng sốt ruột, nhanh chóng mặc quần áo, đi giày vào rồi muốn cùng con trai đi qua bên đó luôn, vừa đi vừa mắng: "Bây giờ thật chẳng ra cái thể thống gì nữa rồi, con gái con đứa trời tối không biết đường về, suốt ngày đi lên Huyện, lên Tỉnh, không ra thể thống gì!"

"Cô ta không biết xấu hổ, cô ta cười cười nói nói với đàn ông trên Tỉnh, còn dám công khai dẫn về thôn, để cho tất cả mọi người nhìn thấy! Loại con dâu như thế này, chờ Quang Diệu cưới cô ta về, tôi đánh gấy chân cô ta, tuổi còn nhỏ, lại là nữ nhân mà không biết an phận! Cô không xấu hổ thì nhà chúng tôi xấu hổ, Quang Diệu nó xấu hổI"

Cha Quang Diệu vừa nói, vừa cầm chổi lông gà nhà mình lên, kéo theo con trai đi giải quyết.

Mẹ Quang Diệu đang ngồi cạnh bếp, vừa mới nấu cơm xong, còn chưa kịp dọn lên, đã thấy hai cha con nổi giận đùng đùng, đi theo thím hai.

Mẹ Quang Diệu có chút hoang mang, bất lực lau vội tay vào vạt áo.

Bà không thích cô con tương lai như thế này một chút nào, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không kịp ngăn hai cha con lại.

Bà đang nghĩ, cô ấy có thật sự trả hết nợ không?

Trong quan điểm của bà, một cô gái thì không nên xuất đầu lộ diện như thế, nghe nói Hứa Bối Đóa ra mặt sửa nhà thờ trong thôn, lại hay qua lại với công nhân, hơn nữa còn hay đi Huyện không biết làm cái gì.

Thế tiên của cô ấy từ đâu mà có? Ba mẹ cô ta để lại một đống nợ, những gã đòi nợ thì bặm trợn hung ác, mẹ Quang Diệu đã tận mắt nhìn thấy. Một người phụ nữ mà muốn kiếm tiên nhanh thì làm gì, mẹ Quang Diệu nghĩ nghĩ, cũng không dám nghĩ tiếp, sắc mặt của bà trắng bệch, suy diễn, cái gã có tiền kia có khi nào là chủ nợ của cô không? Đóa Đóa này sẽ không vì trả nợ mà làm điều không đứng đắn chứ?

Nhà bọn họ sẽ không vì cưới vợ để nối dõi tông đường mà lại đi hủy hoại thanh danh trong sạch cả đời của dòng họ Hứa ở trong thôn chứ?

Nghĩ tới đây, mẹ Quang Diệu không thèm ăn cơm nữa, vội vàng khóa cửa, đuổi theo chồng con chạy tới thôn Lan Thủy.

Cổng thôn Lan Thủy, sừng sững chiếc xe Crown Sedan đã dừng hơn mười phút, nhưng người trên xe còn chưa xuống, chỉ là đèn xe sáng loáng cả lên, trông vô cùng sang trọng, vô cùng chói mắt.

Người trong thôn tụ tập ngày càng đông đúc, Hứa Bối Đóa ở trong xe có chút khó xử nói: "Anh Lục à, chúng ta có phải hơi khoa trương hay không, toàn bộ dân trong thôn đều tụ tập ở đây nhìn chúng ta."

Lục Hoài Ninh sắc mặt bình tĩnh, ngồi ở ghế phụ, thản nhiên nói: "Chờ một lát nữa, tôi biết người kia, chỉ cân hắn xuất hiện, chúng ta xuống xe diễn một vở kịch cho hắn xem.

Quả nhiên, cả nhà Hứa Quang Diệu đều tới, đầu tiên là Hứa Quang Diệu và ba hắn, phía sau là thím hai và mẹ Quang Diệu.

Lục Hoài Ninh nhẹ nhàng mở cửa xe bước xuống với một đôi giày da bóng loáng, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía anh, anh mặc một bộ âu phục màu nâu nhạt, thắt cà vạt, vô cùng trang nhã.

Sau khi xuống xe, anh vô cùng lịch sự mở cửa xe phía sau cho cô Lục Chức Nghệ, sau đó lại đi sang phía đối diện mở cửa mời Hứa Bối Đóa xuống xe.

Trước đó, đến nơi sớm nên Hứa Hắc Đậu xuống xe trước, đang trốn ở trong bụi cây nhỏ bên đường, đợi thời cơ nhào đến đè Hứa Quang Diệu ngã xuống đất nếu gã gây chuyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Bối Đóa tỏ vẻ ngại ngùng, chân chưa kịp chạm hết xuống đất.

Đúng là xui xẻo mà, cứu mạng.

Loading...