Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-12-08 08:54:34
Lượt xem: 41

Ông lão lớn tuổi với giọng nghẹn ngào, có chút buồn bã nói: “Ông năm an phận một thời gian, ở nhà chăm sóc ba của ông ấy.”

“Nửa năm sau, ba ông bị bệnh qua đời, ba hôm sau thì hay tin ông nhảy sông tự tử.”

“Bài vị của ông ấy chúng tôi không dám đặt trong nhà thờ tổ...”

“Mọi người nói ông năm có phải là không vừa ý, cho nên mới làm sập nhà thờ tổ không? ”

... ...

Hóa ra chuyện là như vậy.

Hứa Bối Đóa nói nhỏ: “Các chú các bác, không phải con muốn nói, nhưng mọi người thật sự rất thất đức.”

Đối mặt với một tiểu nha đầu không khách khí nói bọn họ như vậy, mấy ông lớn lại không có chút lời trách móc gì, những năm này bọn họ sớm đã quên đi oán hận năm xưa, chỉ hận bản thân, hối hận vô số lần.

Ai mà có ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua, chuyện bất lương này vẫn còn dai dẳng như vậy.

Linh hồn ông năm đột nhiên xuất hiện, nhà thờ tổ trong thôn cũng sập rồi, người có liên quan năm đó bây giờ đều vô cùng hối hận, ăn không ngon, ngủ không yên.

Trưởng thôn hỏi Hứa Bối Đóa với vẻ hy vọng: “Con gái, con nói con có bản lĩnh giải quyết chuyện này, con nói xem con định làm như thế nào? ”

“Ông năm có ý xấu đối với bọn chú, nhưng hẳn là tốt với con, con năm đó là cháu gái ông ấy yêu thương nhất. Chú tin rằng ông ấy có oán hận như thế nào, cũng sẽ không trút tức giận lên con, càng sẽ không hại con.”

Biết được ẩn tình chuyện của bác năm, Hứa Bối Đóa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Mặc dù không tin có chuyện ma quỷ, nhưng cô muốn tận dụng cơ hội này, để những người khác cảm thấy sám hối. Nhân tiện, cũng để bản thân nắm thóp bọn họ.

Hứa Bối Đóa ánh mắt thâm sâu nhìn trưởng thôn, khẽ nói: “Nguyện vọng đầu tiên của bác năm, chính là hy vọng mọi người đừng làm khó một cô gái như con, như việc ngăn cản con xây trang trại quanh nhà.”

Mấy ông lớn liên tục gật đầu nói:

“Ừ, chuyện này cũng là bọn chú không đúng, không suy nghĩ đến việc đền bù cho ông năm, đây đều là việc nên làm, nói chính xác là vì mấy người bọn ta tìm con nói về việc trang trại, chọc giận ông năm, ông ấy xuất hiện là vì bảo vệ con.”

Hứa Bối Đóa nước mắt lưng tròng, gật đầu lia lịa.

Sau đó cô đưa ra yêu cầu thứ hai: “Nhà thờ tổ trong thôn cần phải sửa chữa lại một chút, dự tính sẽ cần rất nhiều tiền.”

Trưởng thôn vội vàng nói số tiền này không thành vấn đề, trong thôn sẽ xuất ra.

“Miễn là nhà thờ tổ sửa lại hoàn chỉnh, chắc chắn không bị sập, để mọi người không cảm thấy sợ hãi nữa.”

Hứa Bối Đóa vỗ ngực: “Chú, chuyện này chú yên tâm, con chắc chắn sẽ làm việc này thật tốt, sửa lại nhà thờ tổ của chúng ta thật hoành tráng.”“Con nghe nói bài vị của bác năm không được đặt bên trong nhà thờ tổ, đợi lần này nhà thờ tổ sửa xong, chúng ta đặt bài vị của bác năm vào, để linh hồn bác năm cảm thấy an ủi.”

“Các chú các bác, mọi người thấy sao? ”

Các ông lớn đương nhiên là gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng họ cũng còn sợ hãi, vội vàng nói: “Đến lúc việc đặt bài vị này sẽ do con thay mặt đặt, bác năm của con thương con, sẽ không làm gì con.”

Chuyện này cứ quyết định như vậy, trưởng thôn nay lập tức đi lo liệu kinh phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-22.html.]

Hứa Bối Đóa nhìn ra được, cho dù sửa nhà thờ tổ, có thể là một việc rất vẻ vang, nhưng mọi người trong thôn có ân oán với bác năm, bây giờ đều không muốn đụng tới việc này.

Vừa hay cô có dịp thể hiện khả năng của mình, hơn nữa tận dụng cơ hội này đi thăm dò thị trường vật liệu xây dựng, cẩn thận điều tra nghiên cứu một chút, tránh bị lừa.

Sửa chữa nhà thờ tổ, một việc lớn như vậy, đương nhiên cần sự giúp đỡ vô điều kiện từ người trong thôn.

Đầu tiên Hứa Bối Đóa cần là vệ sĩ khỏe mạnh.

Hứa Hắc Đậu một thanh niên da đen sống gần nhà thờ tổ, xung phong đảm nhận muốn giúp đỡ Hứa Bối Đóa.

Sau khi học hết tiểu học, cậu không đi học nữa, luôn muốn ở lại trong thôn giúp đỡ ba mẹ làm ruộng, cơ bắp trên người vô cùng rắn chắc.

Hứa Bối Đóa cẩn thận quan sát Hứa Hắc Đậu, cảm thấy dáng dấp trông cũng không tệ, có thể so với một sinh viên trường thể thao cao lớn.

Với lại tính cách của Hứa Hắc Đậu có chút nhút nhát, không nói chuyện nhiều với con gái, sau khi nhìn thấy Hứa Bối Đóa, cậu gãi đầu ngượng ngùng nói: “Chị, gọi em là Hắc Đậu được rồi. Em đã nói với ba mẹ em rồi, bắt đầu từ hôm nay đến trước khi sửa chữa nhà thờ tổ xong, em sẽ ở bên cạnh chị, bảo vệ chị, làm vệ sĩ cho chị, giúp chị làm việc.”

“Chị, chị có công việc nặng nhọc gì đều hãy giao cho em, sức của em rất khỏe.”

Hứa Bối Đóa rất hài lòng, gật đầu nói: “Nhìn cơ bắp em như thế này, thì tất nhiên phải rất khỏe. Em yên tâm, đã nói là mười tệ một tháng, chị sẽ trả tiền cho em đúng hạn.”

Hứa Hắc Đậu nhe răng, nở nụ cười.

Tất cả mọi người trong thôn cho rằng sập nhà thờ tổ có liên quan đến chuyện ma quỷ vô hình, chỉ có Hứa Bối Đóa quan sát đống đổ nát của nhà thờ tổ mà trong lòng phát hiện một manh mối nhỏ.

Nhà Hứa Hắc Đậu sống gần nhà thờ tổ, gần như là gần nhất trong thôn, cô đúng lúc có những việc muốn điều tra, cần hỏi Hứa Hắc Đậu:

“Nhà của em sống ở gần đây, mấy ngày nay em có nhìn thấy có người nào ra vào nhà thờ tổ không?”

Hứa Hắc Đậu vò đầu suy nghĩ, nghi ngờ nói: “Không có, ngoài những lúc ba em qua quét dọn vệ sinh, bình thường nhà thờ tổ đều không mở cửa.”

Sắc mặt Hứa Bối Đóa trở nên phức tạp nhìn cậu, xem ra phải đi tìm hiểu một chút về ba của cậu ấy.

Cô rõ ràng nhìn thấy, nhà thờ tổ này sụp xuống, thanh chịu lực ở giữa phía trên cây cột, có nhiều vết tích bị cưa đứt.

Sửa chữa nhà thờ tổ trong thôn phải chi tiêu một số tiền lớn, trên cây cột chịu lực đó, được khảm hoa văn rồng vàng, có thể có bộ phận phải được mạ vàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bỗng nhiên nhớ về nhiều tai nạn lớn xảy ra do trong quá trình sửa chữa khu dân cư, hai mươi ba mươi năm sau khi xây, luôn có người ôm tâm lý trông chờ may mắn khi phá bỏ tường chịu lực. Cuối cùng dẫn đến toàn bộ tòa nhà đều lung lay sắp đổ, trở thành nơi nguy hiểm.

Hứa Bối Đóa nghiêm túc nói: “Hắc Đậu, dẫn chị đi đến gặp ba em.”

Hứa Hắc Đậu có chút kinh ngạc, cho rằng mình làm vệ sĩ, vẫn phải tìm đến ba cậu nói chuyện gì nữa sao, buột miệng hỏi: “Chị, chuyện của hai chúng ta, có gì cần phải nói với ba em sao? ”

Hứa Bối Đóa vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện đại sự này, đương nhiên phải gặp mặt nghiêm túc nói với ba mẹ em rồi.”

Vừa hay Lôi Thanh chạy qua tìm Hứa Bối Đóa, đúng lúc nghe thấy đoạn cuối câu chuyện của hai người, tưởng chừng như bị sét đánh.

Mới đây thôi? Trên danh sách dự bị của Hứa Bối Đóa, lại có thêm người đàn ông khác?

Còn phải gặp ba mẹ? nói chuyện đại sự, nghiêm túc?

Người anh nhìn trúng, rốt cuộc là hấp dẫn đến thế sao?

Loading...