Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-12-08 08:54:23
Lượt xem: 46
Đôi mắt lấp lánh của Hứa Bối Đóa nói: "Thầy Lôi, trang trại của nhà em khá lớn! Từ đời ông cố bà cố của em, truyền đến bây giờ, nơi này rất rộng lớn!"
"Đáng tiếc bây giờ không có tường che, có một số nơi trở thành đất hoang!"
Cô dẫn dắt từng bước: "Nếu như thầy Lôi, anh có thể giúp em sửa chữa lại tường trang trại nhà em, ba mẹ anh khi nhìn thấy điều kiện của em, chắc chắn sẽ không ghét bỏ em!"
"Anh xem được không? Thầy Lôi?"
Đôi mắt lấp lánh Hứa Bối Đóa, Lôi Thanh đắc ý mỉm cười, ngẩng đầu suy nghĩ, vuốt mái tóc bóng mượt tự tin nói: "không thành vấn đề!"
Anh từ ban đầu không thích công việc hiện tại, có thể chạy ra ngoài hoạt động gân cốt chắc chắn sẽ vui hơn.
Chưa kể, người con gái nông thôn này, cô ấy lại muốn cách làm phức tạp như vậy, làm hài lòng ba mẹ anh ấy!
Cô thật sự rất thích anh!
Lôi Thanh trong lòng đầy sự đắc ý và hài lòng, vui vẻ nói: "Em xem muốn vật liệu gì, anh hôm nay sẽ đi Huyện mua về!"
Hứa Bối Đóa kéo tay áo của anh ấy, nở một nụ cười nói: "Vâng, thầy Lôi, chúng ta quay về, em sẽ viết ra giấy cho anh."
"Anh yên tâm, em một đồng cũng sẽ không thiếu anh!"
"Nếu như không có anh, em thật sự không biết nên làm như thế nào!"
"Em thậm chí không biết mua xi-măng và gạch ở đâu! Thầy Lôi, có anh ở đây thật tốt!"
Hứa Bối Đóa ngần ngại bày tỏ lời khen của mình, khen Lôi Thanh đến mức phóng đại lên.
…
Nghĩ đến ở trong sách, nguyên chủ trong lòng tự hào, Lôi Thanh càng hung ác với cô ấy, cô ấy càng kinh thường, mặc kệ không để ý đến, không đáng nói thêm lời nào với những người xấu như vậy.
Nhưng Hứa Bối Đóa không giống, đối mặt với người xấu, ngoài dạy dỗ anh ấy, còn phải lợi dụng tối đa, ngược lại đây cũng là điều mà anh ta đáng nhận được khi ức h.i.ế.p người khác.
Việc bao quanh trang trại, cô mấy ngày nay sớm đã tới, nhưng luôn không dám thực hiện.
Trong thôn là chòm xóm, họ hàng, tòa nhà đó của mình xây có thể là lời bịa đặt, nên người trong làng không dám hy vọng có được, nhưng một việc lớn như bao vây trang trại đó, cô ra tay chắc chắn sẽ bị người khác ngăn cản.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bây giờ là một cô gái mồ côi, không có xuất thân, trang trại của cô trong thôn ở trong mắt người khác chính là mỡ treo miệng mèo, là một cái bánh ngon, mọi người đều thèm muốn.
Chưa kể, cô còn muốn đưa vùng đất hoang gần thôn vào lớn nhất có thể.
Cô còn chưa nghĩ ra giải pháp, có nên lặp lại thủ thuật cũ mời một số nhân vật diễn xuất hay gì đó, bây giờ Lôi Thanh đúng lúc ngay trước mặt.
Cô ấy có một cái chắc chắn, Lôi Thanh có thể giải quyết những chuyện này.
Rốt cuộc ở trong sách, ba mẹ Lôi Thanh ở Huyện xem ra là có địa vị, cũng có thủ đoạn, lúc bọn họ ức h.i.ế.p nguyên chủ, thậm chí có thể đối phó với mọi người trong thôn, để bọn họ hoàn toàn không thể nói câu gì hay làm gì cho nguyên chủ, để cô ta c.h.ế.t đi một mình lẻ loi, hiu quạnh.
Hôm nay sự việc này, người dân trong làng tất cả đều nghe thấy.
Hứa Bối Đóa rời đi không quên bổ sung thêm:
"Thầy Lôi, người khác đều coi thường em, anh có thể lên giọng một chút, cho em thêm chút tự tin!"
"Để bọn họ đều thấy thầy Lôi thật lợi hại! Thật không tầm thường!"
Ngày hôm sau, từ lúc Lôi Thanh kéo xe gạch đầu tiên về trong làng, thì có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm theo.
Lôi Thanh vô cùng nở mày nở mặt, anh ngồi ở vị trí ghế phụ của xe vận tải, hạ cửa sổ xuống, để lộ lưng và đầu sáng bóng của mình, trên mặt đeo một cặp kính râm.
Anh mở cửa xe, từ trên xe nhảy xuống, mặc một chiếc áo da màu đỏ vô cùng chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-15.html.]
Người ta đi ngang qua ký túc xá không nhịn được mà nhìn, thấy anh đi thẳng về hướng cô gái quản lý ký túc xá Hứa Bối Đóa.
Cách ăn mặc của anh ở những năm 90 này đương nhiên rất hiện đại.
Lôi Thanh cởi mắt kính râm xuống, tựa vào bên tường, nháy mắt với Hứa Bối Đóa:
"Này, Đóa Đóa."
"Gạch em muốn, anh mang đến rồi."
"Một ngàn ba trăm mười bốn đồng, thêm một đồng, bớt một đồng, bao nhiêu cũng không đủ bày tỏ tấm lòng của anh."
Lời này anh đã ghi nhớ rất lâu, là học thuộc trong lúc nghe radio nửa đêm.
Nghe nói không một cô gái nào khi nghe được lời này, sẽ không đỏ mặt, trong lòng sẽ không hỗn loạn, cảm động mà rơi nước mắt.
Hứa Bối Đóa dường như thấy bạch mã hoàng tử đến nói những lời tình cảm trần thế.
Á cái này, thực sự rất cao cấp, rất thu hút.
Nội tâm Hứa Bối Đóa ngập ngụa: “Anh đừng có đến gần đây.”
Vì trang trại! Vì mộng tưởng to lớn! Một tương lai giàu có đang chờ đợi phía trước!
Hứa Bối Đóa nhẫn nhịn cố gắng kiên trì không thể lùi bước.Lôi Thanh kéo xe gạch và xi-măng vào thôn, trông rất hoành tráng, thú hút sự quan tâm tất cả người trong thôn.
Dù sao ở nơi thôn quê này, nhìn thấy xe vận tải lớn đi ra đi vào, là khung cảnh cực kỳ hiếm có.
Phần lớn người trong thôn xây dựng nhà của họ, đều dùng một xe đẩy chở vào, đa số là công nhân kéo xe, dùng con lừa kéo xe cũng đã vô cùng hiếm.
Việc có thể điều động xe tải lớn, thậm chí nếu ở trong Huyện, cũng không phải người bình thường có thể làm được chuyện này.
Hứa Bối Đóa là muốn để mọi người ở thôn nhìn thấy, rất phô trương.
Kết quả tốt nhất là, họ cảm thấy cô là người thâm sâu khó dò, không dám chọc đến, do đó cô sẽ không gặp rắc rối khi tiến hành bao quanh trang trại.
Nếu không, vẫn còn có thể vướng phải rất nhiều rắc rối.
Bên này, Lôi Thanh gọi một số người làm công trường ở Huyện, mỗi ngày đưa cho họ một ít tiền công, như vậy chỉ cần làm theo hướng dẫn của Hứa Bối Đóa, bắt đầu chăm chỉ xây tường.
Hứa Bối Đóa đặt hai tay ở sau lưng, kiểm tra phạm vi sở hữu.
Trang trại quanh đây, có không ít khu vực bị bỏ hoang, hầu hết đất trong thôn đều rất màu mỡ có thể dùng để trồng trọt, hoặc những chỗ bằng phẳng có thể dùng để xây nhà, chuồng lợn,...
Do nằm gần ở những ngọn đồi, hầu hết đều là đất kèm đất đá, nham thạch, không thể dùng để làm bất kì việc gì, đương nhiên cũng không có người muốn, ngày qua ngày thành đất bỏ hoang.
Hứa Bối Đóa nhất thời cũng không thể nghĩ ra những nơi này có thể dùng để làm gì, nhưng bao quanh trước, biết đâu sẽ có lúc dùng đến.
Trước khi xuyên vào sách, cô là một người chăm chỉ để mua được ngôi nhà mơ ước, đối với bất động sản nghiên cứu rất kỹ những năm nay.
Trên thế giới trong 20 đến 30 năm nữa, bất động sản gần như là một ngành nghề phát triển mạnh mẽ.
Tuy rằng đất ở nông thôn đa phần sẽ không được phát triển, nhưng khu vực thôn này quá đặc biệt.
Thôn nằm ở rìa trung tâm của Huyện, chỉ là vì gần núi, giao thông thành phố ở Huyện cũng chưa có mở rộng.
Có thể nói, nếu như Huyện phát triển theo hướng đô thị hóa, nhất định sẽ liên quan đến đất của thôn này.
Nếu như may mắn hơn, rất có thể trở thành vùng đất phát triển.
Và trang trại trong thôn, thật sự thuộc về người trong thôn, cho dù là thu hồi đất hay là phát triển đất thương mại (mua bán), những mảnh đất này thực sự đem lại thu nhập cao cho người dân.
Do đó, bây giờ hãy nỗ lực nhiều hơn, đối với đất hoang không có ai cần này, tuyên bố chủ quyền, có lẽ một năm nào đó, giá cả của nó có thể so với vàng.