Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-12-08 08:54:20
Lượt xem: 56
Lãnh đạo trường biết Hứa Bối Đóa, cũng muốn nói gì đó nhưng lại do dự, khó hiểu mà nhắc đến khu nhà có những tin đồn không tốt.
Hứa Bối Đóa không quá để tâm.
Rất nhanh, việc cô mua nhà, trong trường đã lan truyền xôn xao đến các giáo viên nội bộ.
Không lâu sau khi sang tên nhà hoàn thành, việc về hưu của ông Lưu cũng giải quyết xong, hai vợ chồng nhanh chóng dọn về nhà ở quê, cầm một số tiền lớn vội vàng rời khỏi đây.
Hứa Bối Đóa cầm một chùm chìa khóa trong tay, rơi vào trầm tư.
Nhớ lại chuyện trước khi xuyên vào sách, nhà của cô sửa chữa kéo dài gần một năm, đã đến lúc có thể dọn vào tận hưởng thì…
Ôi! Căn hộ trong suốt theo hướng Nam Bắc của cô!
Tấm kính lớn từ sàn đến trần nhà!
Ban công thoáng đãng!
Gian phòng bếp! Tủ lạnh tích hợp!
Đảo bàn ăn hiện đại!
... ...
Không còn lại gì, tất cả đều bỗng nhiên trở thành không có gì…
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Bối Đóa nhìn căn nhà này, cố gắng suy nghĩ trang trí thành kiểu dáng gì.
Trong hai ngày, dựa vào kinh nghiệm của bản thân vẽ một bản thiết kế, sau đó hỏi thăm các công nhân làm trang trí nội thất ở Huyện.
Tại quầy lễ tân ở trong tòa lầu của mình, lúc Hứa Bối Đóa không có việc gì làm thì mải mê vẽ bản thiết kế cho nhà mới.
Chớp mắt ngày khai giảng cũng đã đến, tên ngốc Lôi Thanh cũng chính thức bắt đầu đứng lớp học, trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh.
Mỗi ngày đến nửa đêm nghe thấy các tiết mục từ đầu radio thú vị, tâm tư của Lôi Thanh căn bản không tập trung vào công việc, chuẩn bị bài giảng.
Khi có đồng nghiệp gọi anh cùng đi nghe giảng, anh cũng sẽ bỏ chạy, nếu không thì chỉ là ngậm cọng rơm, khoe vẻ đắc thắng: "Có một em gái chắc là đã phải lòng tôi, mỗi ngày đều giúp tôi chép giáo án."
Hứa Bối Đóa nghe thấy những lời này, nhưng chưa bao giờ để ý tới nó, ngược lại giả vờ mỉm cười với Lôi Thanh.
Càng có nhiều người đùa giỡn, Lôi Thanh càng vui vẻ.
Nhưng từ khi Hứa Bối Đóa mua nhà, không còn đến tìm Lôi Thanh chép giáo án nữa.
Cô bận rộn thực hiện bản thiết kế, muốn nhanh chóng thi công sửa nhà xong.
Ước lượng, nếu như thời gian cải tạo mất ba tháng, cho là cần ba, bốn tháng nữa, khả năng vừa kịp dọn vào ngay dịp Tết.
Hứa Bối Đóa từ trước đến nay luôn là người cố gắng hết sức tạo dựng cuộc sống thoải mái cho bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-13.html.]
Trước khi xuyên vào sách, xem như không có người thân, những người thân lần đầu gặp, trên mặt ai cũng đều là những toan tính.
Cô hiện cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng điều kiện cuộc sống bây giờ thực sự không quá tốt.
Cô vẫn muốn sống ở nhà do bản thân dày công thiết kế rồi dọn vào ở sau khi sửa xong! Đó hoàn toàn là tâm huyết của cô.
Lôi Thanh bước đến gần, kiểu cách ngước đầu, chải tóc bóng mượt, đưa tay nắm tay ra gõ lên bàn trước mặt Hứa Bối Đóa.
Hứa Bối Đóa ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: "ừm, có chuyện gì sao?"
Lôi Thanh có vẻ như có chút kinh ngạc với phản ứng của cô, trên mặt có chút không nhịn được, bất mãn hỏi: "Em mấy ngày này bận gì à? Sao lại không đến tìm tôi lấy tài liệu học tiếng Anh?"
Hứa Bối Đóa nghĩ ngợi, à, đã nhập học rồi, lỗ hỏng bên trong giáo án nên chôn vùi đã chôn vùi xong rồi, không cần thiết phải để ý đến anh ấy nữa.
Thế nên Hứa Bối Đóa cúi đầu, thờ ơ nói: "Ai ya, thầy Lôi à, tôi sau này không học nữa, đã đủ rồi."
Lôi Thanh lần đầu tiên cảm thấy bản thân là một cậu ấm, vậy mà bị một cô gái trong thôn chơi đùa, tức giận, đập bàn nói: "Này, cô ngẩng đầu lên đây."
Hứa Bối Đóa ngẩng đầu, Lôi Thanh giật mình, trong đầu bỗng nhớ lại những âm thanh trong đêm khuya, mơ hồ phát ra từ radio.
Khuôn mặt mộc mạc đơn giản, tròn rất dễ thương, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, da mặt trắng nõn không tì vết...
Lôi Thanh bất giác nuốt nước miếng, yết hầu chạy lên xuống.
Khí thế của anh ấy cũng yếu đi, anh ấy tựa vào bàn, trên lộ vẻ mặt lo lắng ngập ngừng nói: "Tôi là nói, tiếng Anh là một thứ gì đó, làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng? Tôi đồng ý dạy em, em nên chăm chỉ theo tôi học.”
Hứa Bối Đóa nhìn dáng vẻ béo ngậy của anh ta, nhịp tim chẳng hiểu sao đập nhanh.
Tiêu rồi, phải chăng số phận bắt đầu thay đổi rồi.
Cứu mạng, cô chỉ là muốn trở thành phú bà, không muốn làm nữ chính trong sách văn học!
Cô ngắt giọng, lạnh nhạt nói: "thật ngại quá thầy giáo Lôi, tôi thật sự không muốn học, tôi không có hứng thú nữa."
“Cô hết hứng thú rồi...không còn hứng thú với ta nữa!!!
Trong lòng Lôi Thanh đột nhiên cảm thấy trống rỗng, anh đã quen với việc cô gái này quanh quẩn bên mình, chủ động giúp anh chép giáo án, nhưng cô đột nhiên không hứng thú!
Anh nín lặng, hậm hực đi về.
Hứa Bối Đóa nhìn hình bóng anh ta bước đi, thở phào nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ, từ khi bắt đầu nhập học, nếu như anh ta thật sự không xứng làm một người thầy giáo tốt, không chăm chỉ làm việc, chỉ lấy giáo án của cô chép và lên đọc trước lớp, thì sẽ tiếp tục thất bại.
Cứ thất bại đến cho đến khi các lãnh đạo lớn ở Huyện đến nghe giảng, sẽ xấu hổ trước mặt họ.
Hứa Bối Đóa lắc đầu, xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Công việc này, không phải là thứ mà cô có thể làm rối tung lên chỉ bằng một vài mưu tính.
Chủ yếu là phụ thuộc vào người như anh ấy có đáng tin cậy không, nếu như coi nhẹ sự nghiệp giáo dục như vậy, công việc của anh bị rối tung lên, cũng là việc tốt đối với vô số sinh viên.