Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-08 08:54:17
Lượt xem: 47

Hứa Bối Đóa cảm thấy rất hài lòng, chỉ có điều đây là thập niên 90, nhà của đơn vị cấp thật hư giao dịch thế nào, bán đi có nguy hiểm không, cô quyết định đi hỏi hiệu trưởng một chút.

"Chú, dì, ngôi nhà này có một chút rách nát."

Hứa Bối Đóa nói xong câu này, thì trầm mặc một chút, đăm đăm hai vợ chồng bảo vệ, sắc mặt nghiêm nghị.

Người vợ có chút lo lắng, vội vàng nói: "Con gái, nhà dì sống có chút lôi thôi, con xem nhà hàng xóm có dọn dẹp, sửa sang lại, vẫn có thể sống tốt."

Người chồng lại suy nghĩ nhiều hơn, lo lắng người khác sẽ nói xấu gì, thời gian kéo dài việc này sẽ bị làm rối lên, cắn răng nói: "Ngôi nhà này thực sự không quá tốt, vào sống cần mua thêm đồ dùng gì đó."

"Con như thế này, chú giảm thêm cho con năm trăm tệ, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong việc này."

Ông ấy chìa tay ra ngoài chỉ, hết sức muốn nâng cao giá nói:

"Nếu con vẫn chưa tin, chú cho thấy, rất nhiều giáo viên trẻ sống ở xa nhà, có một chút tiền, còn chuẩn bị vay để mua nhà này của chú, vì đi làm rất gần."

Hứa Bối Đóa: Ha ha. Cô ấy gặp qua rất nhiều loại chiêu trò của người môi giới, cố ý dựng chuyện có người cạnh tranh mua nhà, chỉ họ là người đơn giản nhất trong đó.

Hơn nữa, theo kinh nghiệm của cô, một ngôi nhà không dễ bán, càng không có người hỏi thăm, người bán nhà sẽ càng lo lắng, càng muốn phóng đại ra chuyện có người muốn tranh giành.

Mục đích rất đơn giản, chính là vì để người mua lo lắng về sự cạnh tranh, làm mất đi sự phán đoán thận trọng.

Thậm chí có người nói, hiện đang có khách hàng khác ra giá, bạn bây giờ không đưa ra quyết định, ngày mai sẽ bị người khác mua mất,...

Người trong thời gian ngắn bị ép phải đưa ra quyết định, sự lo lắng sẽ dâng cao, cuối cùng đành phải quyết định mua.

Dựa theo sự hiểu biết của Hứa Bối Đóa, nhà bán thương mại ở giai đoạn đầu của thập niên 90 còn ít, thời đại người người vẫn sống nhà thuộc đơn vị, người bình thường hầu như không có nguyện vọng mua nhà thương mại.

Hoặc có thể nói, người bình thường hầu như không có nguyện vọng mua nhà.

Người có đất, thì tự xây nhà ở trên đó.

Người có việc làm, thì đợi đơn vị cấp nhà.

Người không được cấp nhà, về cơ bản đơn vị sẽ phân bổ ở ký túc xá, như ký túc xá giáo viên.

Nói chung luôn có nơi để sống, hơn nữa điều kiện sống ký túc xá cũng không tệ, được cấp chỗ ở, bên trong cũng rất ít khi cần sửa chữa, thực sự gần giống như sống trong căn hộ chung cư.

Do đó, căn nhà nhỏ của hai vợ chồng này, rất khó để bán ra.

Ai đồng ý chi nhiều tiền như vậy, đi mua thứ mà bản thân chỉ cần chờ hai năm là có thể được cấp?

Hứa Bối Đóa hoàn toàn không đáp lại người chồng, mà bối rối nói: "Chú, ngôi nhà này con thật rất muốn, nhưng để con đi hỏi hiệu trưởng và các lãnh đạo Ủy ban trường một chút, xem ngôi nhà này rốt cuộc giao dịch như thế nào."

Nhà của đơn vị, việc mua bán e rằng sẽ có gài bẫy gì.

Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trong miệng lẩm bẩm câu: "Chuyện này có gì để hỏi, chỉ là việc nhỏ, chẳng phải đến hỏi sẽ làm phiền thầy hiệu trưởng sao?"Hứa Bối Đóa không trả lời gì, chỉ là thẳng thắn bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-11.html.]

Dù sao, phòng hiệu trưởng cô đã đến vài lần rồi, xem như đến thăm lãnh đạo, nhân tiện bàn luận một chút về kế hoạch xây dựng bất động sản xung quanh trường.

Vừa lúc đi ra khỏi khuôn viên nhà, vào cửa chính của trưởng, nhìn thấy người bảo vệ đóng vai người đòi nợ mặc đồ đen lần trước đi tới ngăn cản Hứa Bối Đóa, vội vàng nói:

"Tiểu Hứa, cô không phải muốn mua ngôi nhà tồi tàn của ông Lưu sao?"

Aiyo, xem ra có chuyện để hóng rồi.

Anh nhìn xung quanh thoáng qua một cái, khẩn trương nói: "Ông Lưu này, đi lừa người khắp nơi.”

"Tôi nói cho cô biết, nhà trong khuôn viên trường cấp không cần thiết phải tốn tiền mua, đợi sau khi cô đi làm, đơn vị trường chắc chắn sẽ cấp nhà cho cô, một đồng cũng không cần phải bỏ ra."

Hứa Bối Đóa giải thích: "Sau khi tôi tốt nghiệp năm nay đã xảy ra một chút vấn đề, cho nên tạm thời chưa có làm đơn vị nào...”

Anh bảo vệ muốn nói gì nhưng lại do dự, sau đó nói một cách thần bí:

"Cô cần mua nhà, tôi cũng không cản.”

"Nhưng ngôi nhà đó của ông Lưu, có chút kỳ quái."

"Nhà này thực ra là mới cấp năm ngoái.”

"Hai vợ chồng bọn họ tại sao khi về hưu lại dự tính về sống ở trong thôn, không muốn sống trong thành nữa?"

"Cô nghĩ xem, nếu như ngôi nhà này không có vấn đề gì, bọn họ sao lại bỏ không ở mà trở về thôn?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tác giả có lời muốn nói: một thông tin hữu ích: cho dù là thuê nhà hay mua nhà, nếu như người môi giới và người bán nhà liên tục tạo ra nhiều “người mua giả”, thúc giục nhanh chóng ký hợp đồng, càng như vậy, vấn đề càng lớn.

Anh bảo vệ trường lén lút kéo Hứa Bối Đóa qua, nói với cô:

"Chuyện này trong trường được đồn đại rất dữ dội."

"Con trai bọn họ tốt nghiệp quay về, mới sống được vài tháng, thì bắt đầu vô duyên vô cớ bị chảy m.á.u mũi."

"Sau này thêm chuyện đụng nhẹ là ngất đi, lại còn rụng tóc."

"Mọi người đều bàn tán liệu ngôi nhà này có điều gì xấu không, bọn họ bảo người con trai về sống ở ngôi nhà trong thôn hai tháng, nghe nói sức khỏe chuyển biến tốt hơn một chút."

"Nhưng sau này, con trai của ông ấy được phân công đi làm ở Huyện, lại phải trở về sống trong căn nhà đó."

"Kết quả là, sống ở đây thì lại xảy ra chuyện."

"Nghe nói người con trai đó ngày nào cũng đau răng, phải đi đến trạm xá trên Tỉnh nhổ răng."

"Sau khi trở về, hàm răng chảy m.á.u mãi không ngừng, họ đưa con đến bệnh viện được mấy ngày, thì nghe tin là qua đời."

Hứa Bối Đóa trầm ngâm lắng nghe.

Anh vẫn lo lắng, khuyên nhủ: "Tuy rằng ngôi nhà này không biết là có ma hay điều gì bí ẩn, nhưng mấy người sống ở đây đều xảy ra chuyện tương tự như vậy."

Loading...