Vương Trung đẩy mạnh , kéo từ giường xuống.
"Con bé lớn thế , chẳng lẽ cứ nuôi ? Học cách mổ lợn cũng hại gì cho nó."
con lợn nái mập mạp kêu gào trong đau đớn m.ổ b.ụ.n.g sống, ruột gan rơi vãi khắp sàn cảnh tượng t.h.ả.m khốc, lập tức tỉnh ngủ .
Trong bóng tối, Vương Trung cầm con d.a.o phay sắc bén còn vương m.á.u tươi ấm nóng, từng bước tiến gần .
Khuôn mặt ông trong ánh sáng lờ mờ trông đặc biệt dữ tợn và đáng sợ, như một con quỷ chạy từ địa ngục.
Lưỡi d.a.o sắc lẹm khẽ lướt qua lớp áo n.g.ự.c , Vương Trung khẩy.
"Mày m.ổ b.ụ.n.g như thế ?"
run rẩy ngừng, trực giác mách bảo rằng ông thật!
"Tao mổ lợn mấy chục năm , thật mổ lợn với g.i.ế.c , cũng chẳng khác gì ."
"Nếu mày g.i.ế.c như lợn thì mỗi sáng hãy đến phụ tao mổ lợn."
Vương Trung , những ngón tay mập mạp ngừng vuốt ve cơ thể , cố ý vô ý dừng ở một bộ phận.
theo phản xạ tránh né nhưng con d.a.o phay sắc bén vẫn luôn dừng n.g.ự.c .
"Tao thích mày nên mới dạy mày mổ lợn. Còn tao dạy thế nào, nhất mày đừng để mày ."
"Nếu , chuyện sẽ phiền phức lắm đấy."
Nước mắt ngừng rơi, c.ắ.n chặt môi dám phát tiếng động.
Kể từ đó, mỗi sáng Vương Trung đều ngừng gõ con d.a.o phay của ông trong sân, phát những âm thanh kỳ quái như gọi hồn, cho đến khi xuất hiện.
Khoảng thời gian đó, gần như gục ngã nhưng vẫn dám với .
mở lời thế nào, cũng sợ sẽ giúp .
, bà vẫn nhận điều bất thường.
Sáng hôm đó, ba bốn giờ sáng, trong sân còn tiếng Vương Trung mài d.a.o nữa.
Ban đầu là thấy tiếng cãi vã, đây là đầu tiên chống đối Vương Trung, họ cãi gay gắt.
đó, âm thanh dần biến mất.
giường, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
nghĩ chăng thỏa hiệp với ông .
, từ ngày hôm đó trở , biến mất.
8.
đưa tay lau vệt nước mắt má, định tiếp thì trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ.
Cảnh sát Lâm lập tức cảnh giác : "Trong nhà cô còn ai khác ?"
lắc đầu.
"Không , cả tòa nhà đều chuột quấy phá, nhiều năm ." Cảnh sát Lâm gật đầu đầy nghi hoặc chuyển chủ đề.
"Cô Hà, câu chuyện đến đây vẫn chỉ là rõ động cơ gây án của cô và liên quan gì đến hung thủ cả."
" nhắc nhở cô, đừng bao che cho hung thủ nữa, chúng ..."
"Các đối tượng nghi vấn , đúng ?"
nặn một nụ gượng: " các vẫn bằng chứng nên bắt đầu từ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-mat-tren-tran-nha/chuong-4.html.]
Cảnh sát Lâm phủ nhận cũng thừa nhận, chỉ gật đầu.
nhấp một ngụm nước nguội lạnh trong cốc: "Vậy thì kỹ câu chuyện tiếp theo đây."
9.
Không ai .
Ban đầu còn khắp nơi tìm bà nhưng trong lòng đinh ninh rằng, bà bỏ trốn.
nếu vứt bỏ gánh nặng là đây, bà thể tìm điều hơn.
dám tin bà vứt bỏ cho ác quỷ , còn quan tâm sống c.h.ế.t của nữa.
Ngày hôm đó, Vương Trung đột xuất g.i.ế.c một con lợn, một bàn đầy những món thịt thơm lừng.
Đây là đầu tiên ông với , còn gắp cho mấy miếng thịt.
"Mẹ mày , mày cứ theo tao mà sống cho , dù chúng cũng quan hệ huyết thống, tao nhất định sẽ đối xử với mày, sẽ đ.á.n.h mày nữa."
khìn khuôn mặt Vương Trung mà sởn gai ốc, nổi hết da gà.
Một ý nghĩ trong đầu phóng đại vô hạn, càng ngày càng rõ ràng.
trốn thoát!
nhất định thoát khỏi cái nơi quỷ quái !
Vương Trung dường như cảm nhận ý nghĩ của , bàn tay ông từ gầm bàn thò , trong tay vẫn nắm chặt con d.a.o phay dính đầy máu.
Khuôn mặt ông méo mó và dữ tợn.
"Mày tuyệt đối đừng hòng chạy trốn, nếu , dù mày chạy đến chân trời góc biển, tao cũng nhất định sẽ tìm thấy mày, g.i.ế.c c.h.ế.t mày."
"Mày ngày nào cũng theo tao mổ lợn, chắc cũng một ngày nào đó, chính cái giá sắt đó nhỉ?"
Ông đúng là một tên biến thái!
nhớ cảnh Vương Trung ngày thường từng nhát từng nhát mổ lợn, vẻ mặt hưởng thụ lắng tiếng lợn rên la, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Ông luôn hỏi : "G.i.ế.c chắc cũng là những thủ đoạn nhỉ?"
Có một khoảnh khắc, thực sự Vương Trung dọa sợ.
thậm chí nghĩ, liệu nên ở bên ông .
may mắn dù đang ở trong vũng lầy, cũng từng chìa tay với .
Nếu đó, lẽ cả đời cũng thể trốn thoát.
10.
Cảnh sát Lâm thở dài một tiếng: "Câu chuyện kể lâu như , nhân vật chính của chúng cuối cùng cũng xuất hiện."
đột nhiên cảm thấy viên cảnh sát trẻ tuổi mặt vẻ quá lạnh lùng.
Anh dường như chẳng thể đồng cảm với nỗi khổ của khác mà chỉ quan tâm để chứng thực suy đoán của .
Cảnh sát Lâm dường như nhận sự mỉa mai của , đột nhiên bật .
"Cô Hà đừng trách quá lạnh lùng, những lời nửa thật nửa giả thường thể lay động ."
sững sờ một lát trở nên bối rối.
"Khi Vương Trung xảy chuyện, đầu tiên nghĩ đến chính là ."