BÍ MẬT SINH CON - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:42:49
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-Lúc nãy mẹ em có gọi về hỏi xem tình hình em thế nào. Thì anh có nghe thằng bé còn đang cấp cứu. Mẹ em cùng giáo viên và người nhà bé kia đang túc trực bên đó. Có tin gì họ sẽ báo em biết
-Không? Em phải về với con em, em không thể để thằng bé 1 mình được.
Tôi vừa nói, vừa khóc, vừa đưa tay định rút luôn kim truyền trong tay mình ra. Minh thấy tôi hành động như vậy lập tức đưa tay ngăn cản. Anh vòng tay ôm chặt tôi để giữ cho tôi bình tĩnh lại.
Đôi mày anh nhíu chặt. Khoảng cách gần nhau thế này tôi còn nghe rõ nhịp tim anh đang đập rất mạnh, dồn dập nhưng thể anh rất sợ tôi sẽ tự làm tổn thương chính tôi.
-Em điên hả. Cơ thể em đang yếu em làm vậy bị sốc thuốc rồi sao?
Tôi khựng lại ngước mắt lên nhìn Minh. Hốc mắt tôi nhòe đi, không còn càn quấy trong lòng anh nữa, giọng tôi nghẹn đi sắp khóc.
-Nhưng thằng bé là cả tính mạng của em. Em chỉ có mình con. Con mà có mệnh hệ gì em sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
-Thế chồng em đâu? Có lẽ chồng em đã ở viện với con em rồi đó.
Nói đến đây không hiểu sao tôi thấy Minh rất buồn, như thể trong lời nói anh đã đánh mất một thứ gì đó. Còn tôi, tôi rất muốn nói với anh rằng tôi chưa có chồng, Bin là con trai anh. Nhưng những lời muốn nói phải nghẹn lại khi tôi nhớ ra anh đã có vợ con riêng của anh…Nếu anh biết sự tồn tại của Bin cũng chỉ làm cho anh khó xử.
Tôi im lặng, không trả lời anh, mà lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho mẹ tôi xem tình hình Bin thế nào. Còn Minh anh thấy tôi đã thật sự bình tĩnh thì lập tức buông tôi ra. Anh thở hắt một hơi rồi đi thẳng tới phía cửa sổ đứng…
Cuộc gọi được chuyển tiếp tục nhưng nhanh chóng bị ngắt kết nối. Vừa hay mẹ tôi gọi tới. Tôi vội vàng bấm nghe
-Con nghe mẹ ơi. Bin sao rồi hả mẹ.
Bên kia giọng mẹ tôi nấc nghẹn. Linh cảm cho tôi thấy Bin của tôi thật sự không ổn
-Thằng Bin bị thương nặng và cần máu. Nhóm m.á.u của nó trong bệnh viện không có. Mẹ đang rất rối. Con khỏe chưa mau về lại thành phố đi con!
Tôi nhìn qua Minh sau khi cuộc gọi với mẹ kết thúc. Nước mắt tôi không kìm được cứ thi nhau rơi xuống. Không thể nào chần chừ được nữa, dù anh có vợ, có con thì cũng kệ anh, giờ phút này con tôi mới là quan trọng nhất.
-Minh! Con trai em cần m.á.u của anh!
Minh quay lại, anh không khỏi bất ngờ khi nghe câu này từ tôi, lại còn thấy tôi đang khóc đến thê lương nên lập tức anh bước đến, đưa tay kéo tôi vào lòng anh sau đó siết chặt. Anh lau nước mắt rồi dịu giọng hỏi tôi
-Em bình tĩnh nói cho anh nghe. Con em bị sao hả. Em nói rõ nếu giúp được anh sẽ giúp.
Tôi nấc lên từng cơn, sợ sẽ không kịp nên luýnh quýnh giục anh.
-Thằng Bin là con ruột của anh. Nó đang cần m.á.u của anh. Em xin anh đó. Cứu con giúp em.
…
Minh lái xe tôi chở tôi về nhanh lại Thành Phố trong vòng chỉ 2 tiếng đồng hồ. Cũng may là giờ trưa nên chúng tôi không bị tắt đường…
Lúc ngồi chung anh trong xe, để anh lái tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Cả chuyện suốt 10 năm trôi qua tình yêu mà tôi dành cho anh vẫn đậm sâu như ngày đầu mới gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-mat-sinh-con/chuong-8.html.]
Minh nghe xong, tôi thấy anh càng khẩn trương lái xe nhanh hơn. Tay anh bóp chặt vôlặng. Anh thở mạnh gương mặt thể hiện cảm xúc đến lộn xộn. Tuy nhiên anh không nói lời gì khiến cho tôi buồn lắm, càng suy diễn rằng anh đang sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của riêng anh.
…
Chúng tôi vào viện Bin vẫn đang trong phòng cấp cứu. Mẹ tôi luôn túc trực ở ngoài, và có cả ba tôi cùng hiệu trưởng của trường. Chẳng biết ba tôi bay về từ khi nào. Chỉ là khi thấy tôi cùng Minh chạy đến. Ba đã đứng bật dậy kéo tôi lại gần ba, đôi mắt nhăn nheo nhìn tôi từ trên xuống sau đó cất giọng ồn ồn nói
-Ba nghe con không khỏe, giờ đã đỡ hơn chưa Hương ?
Tôi gật gật đầu đáp lại ba
-Con không sao? Ba về từ khi nào? Tình hình Bin sao rồi hả ba.
Ba tôi trầm mặt. Chỉ mới đây thôi mà ba và mẹ tôi hốc hác thấy rõ có lẽ hai người đã rất lo lắng cho Bin
-Bin nó đang chờ bọn con đó. Vì nó mất m.á.u quá nhiều. Bệnh viện không đủ máu. Ba cũng vừa thử nhưng m.á.u không được chấp nhận. Bây giờ cần nhất là ba thằng Bin đến.
-Dạ. Anh Minh là ba ruột của Bin đây ba.
Ba và mẹ tôi như ánh lên niềm hy vọng khi nhìn thấy Minh lúc này. Dù rằng vốn dĩ mẹ tôi không hề thích Minh. Nhưng đứng giữa ranh giới sống chet liền kề mẹ tôi có lẽ đã dần buông bỏ sự cố chấp.
Minh cúi đầu chào ba mẹ tôi. Sau đó nhanh chóng làm mọi thủ tục cần thiết để truyền m.á.u cho Bin. Cũng may mắn là mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ nên ca phẫu thuật của Bin đã thành công ngoài mong đợi.
Nhận được cái thở phào của bác sĩ, tất cả chúng tôi ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Tôi ôm lấy mẹ, vui đến mức hai mẹ con đều khóc ướt cả áo của nhau.
Vì Minh thức cả đêm chăm tôi dưới tỉnh, rồi lại lái xe xuyên suốt đường dài sau đó là truyền màu cho Bin nên anh hơi mệt và được đưa vào nằm ở phòng hồi sức.
Tình hình của Bin đã ổn. Trong thời gian đợi con ra thì tôi tranh thủ ghé qua phòng với Minh.
Anh đã tỉnh, đã ngồi dậy được, nhưng sắc mặt còn xanh xao lắm. Tôi đi tới, để hộp cháo trên bàn rồi hỏi thăm anh
-Anh sao rồi. Đã khỏe lại chưa?
Minh nhìn tôi, anh nhìn lâu lắm, ánh mắt như xoáy sâu vào tận tâm can tôi để tìm hiểu gì đó. Anh nói
-Anh khỏe. Thằng bé sao rồi?
Tôi biết là anh lo lắng cho con nên hỏi, nhưng câu thằng bé thốt ra từ miệng anh vô thức khiến tôi hơi buồn.
-Ổn rồi anh. Cảm ơn anh. À em có mang cháo qua cho anh. Anh ăn đi kẻo nguội.
-Anh muốn sang thăm thằng bé!
-Nhưng anh chưa khỏe hẳn mà?
-Anh ổn.