BÍ MẬT SINH CON - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:42:46
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4 tiếng ngồi xe trôi qua, vùng đất xanh bạt ngàn cây dừa thay nhau che bóng mát rượi trong ngày đầy nắng khiến cho tâm trạng của tôi vô cùng thích thú với quan cảnh nơi đây mà quên mất đi sự hiện diện của mẹ mình cũng đang có mặt trong cái cửa hàng sửa xe nằm ngay con đường lớn, phía sau cửa hàng là ngôi nhà 3 căn lợp ngói đỏ.
Định thần lại, tôi giật mình khi nghe được tiếng của mẹ nên lập tức bước chân thật khẽ đi tới rồi chọn một góc nhìn khuất tầm với mẹ . Quả đúng như tôi đoán không sai. Trước mắt tôi. Mẹ đứng đối diện với Minh. Anh nhìn mẹ tôi với gương mặt hiền lành đầy bất lực lấm tấm trên trán là những giọt mồ hôi và đôi tay đang dính đầy nhớt bên cạnh 2 chiếc ôtô đang sửa.
Tiếng mẹ tôi lớn đầy tức giận vang lên hạch sách Minh
-Cậu đã hứa với tôi thế nào hả? Tại sao hôm trước lại xuất hiện trước mặt Mỹ Hương. Cậu có ý gì hả? Đang muốn tiếp tục mòi chài con gái tôi đúng không?
Minh nghe xong, tôi thấy anh lắc đầu bất lực. Nhưng anh không thể hiện sự khó chịu mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của mẹ tôi
-Nếu bác từ thanh phố đi đường xa xôi xuống tận đáy để hỏi con chuyện đó thì bác yên tầm mà ra về. Giữa con và Mỹ Hương đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Bác về đi con còn phải làm việc. Ở đây là vùng quê nghèo, không xứng với người giàu như bác đâu.
Nghe câu trả lời của Minh. Mẹ tôi vẫn không chịu buông tha cho anh mà một mực buông lời cảnh cáo.
-Lời cậu hứa làm sao tôi tin tưởng cho được. Cái thứ nghèo hèn như cậu thấy nhà giàu chỉ sáng mắt ra thôi. Có khi còn đang nghĩ cách để lợi dụng con Hương nhà tôi.
-Bác?
-Tôi nói đúng quá nên cứng họng chứ gì? Lần trước tôi đưa cho ít tiền bày đặt sĩ không lấy. Rồi vẫn tiếp cận con Hương. Ra giá đi. Bao nhiêu cậu mới vừa lòng.
Mẹ tôi nói đến đây với thái độ cực kỳ khinh miệt Minh, nhưng tôi thấy anh chỉ cười buồn, bàn tay không nhịn được nên bấu chặt lại. Cũng may là anh kiềm chế được chứ không tôi chỉ sợ anh đ.ấ.m vào mặt mẹ tôi cho bỏ tức ấy chứ?
Không thể nào im lặng được nữa. Tôi đi tới trực tiếp đứng trước mặt họ. Mẹ tôi trong khoảnh khắc giật mình đến không thể nói được lời nào. Còn Minh anh im lặng nhìn tôi. Tôi cảm nhận lồng n.g.ự.c anh bây giờ đến thở thôi cũng nặng nề.
-Mẹ? Quá khứ mẹ làm sai Con không trách mẹ . Nhưng đến bây giờ mẹ vẫn dùng cách này để cho chúng con rời xa nhau thì con thật sự quá thất vọng về mẹ rồi. Một người đàn bà đầy bản lĩnh lại dùng cách này đối với một chàng trai đáng tuổi con mình, mẹ có tự hào lắm không hả mẹ?
Tôi vừa nói vừa khóc, cổ họng nghẹn tức đến mức thốt ra lời cũng khó khăn.
Còn mẹ tôi, khi tôi phát hiện ra chuyện sai trái bà làm, bà chỉ hơi ân hận một chút nhưng sau đó vẫn cố chấp nói với tôi
-Mẹ làm đây là vì ai hả? Con thấy không, đến 10 năm trôi qua nó vẫn chẳng có chút thành tựu nào lớn lao cả. Vẫn cắm mặt với đống nhớt đen thui dơ bẩn kia. Con mà lấy nó rồi làm sao nó lo được cho con hả Mỹ Hương? Nó với con không thể nào cùng đẳng cấp đâu. Đi về, đi về với mẹ ngay.
Mẹ tôi lôi kéo tôi rời đi. Còn tôi tôi không muốn, tôi muốn ở lại để nói chuyện rõ ràng với Minh cho nên mẹ càng muốn tôi về, tôi càng ghì lại. Minh thấy vậy nên bực mình lên tiếng lớn
-Muốn gì thì hai mẹ con mấy người về nhà đống cửa bảo nhau đi. Ở đây không ai quen biết và rảnh rang để đứng xem hai mẹ con bà gây nhau cả. .. Vợ tôi đang bầu sắp sinh, cần yên tĩnh. Mong hai người bớt làm phiền gia đình tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-mat-sinh-con/chuong-7.html.]
Minh nói lớn, những lời thốt ra lạnh lùng đến mức làm tan nát trái tim tôi. Đúng rồi tôi quên. Dù mẹ tôi có ép buộc chia lìa thì đến hiện tại Minh cũng đã có gia đình riêng của anh.
Tâm tư tôi vô thức trùng xuống. Nước mắt chầm chầm vì không kìm được mà rơi ra. Mẹ tôi đứng 1 bên cười nhếch mép với Minh và đáp lại.
-Cậu khỏi đuổi. Chốn tanh tưởi này tôi cũng chẳng muốn đứng lâu đâu. À nhớ bảo vợ cậu trông cậu cho kỹ, đừng để chồng cô ta đi lén phén mê hoặc người khác là mất chồng như chơi nha.
-Mỹ Hương con còn luyến tiếc cái gì mà ko mau theo mẹ về hả.
Vừa nói mẹ vừa bực tức kéo tay tôi ra về. Tôi luyến tiếc nhìn Minh lần cuối cùng, còn anh lạnh lùng quay đi. Vừa đúng lúc đó chuông điện thoại tôi vang lên. Mẹ tôi dừng hành động. Là cuộc gọi của cô giáo Bin. Bất chợt tự dưng tôi có linh cảm không lành.
-Alo em nghe đây cô?
Bên kia tôi nghe được rất nhiều tiếng la hét nhốn nháo khiến cho tôi càng run sợ hơn. Đến lúc cô giáo kể đến tình hình tôi đã không chịu được nỗi mà ngất luôn tại chỗ.
-Dạ hôm nay trong lớp có sự cố. Cánh quạt trần gắn trên lớp học bị rơi xụống nên va trúng phải bé Minh Hoàng và 1 bé khác nữa. Hiện tại trường đang đưa bé vào viện. Chị và gia đình đến viện giúp em nha. Đây là sự cố ngoài ý muốn của trường. Chúng em thật sự rất xin lỗi ạ.
Cô giáo Bin vừa nói vừa khóc, giọng cô ấy run đến mức vấp mãi mới thành câu. Còn tôi vì đang đau lòng chuyện của Minh. Giờ lại thèm cú sốc này nên chịu không nổi tôi chỉ kịp nhìn mẹ mình nói một câu xong ngất đi luôn.
-Mẹ Bin bị tai nạn đang ở viện mẹ ơi.
Giây phút tôi ngất, không tự chủ mà ngã tự do, thì người ta vội vàng chạy đến rồi đưa tay đỡ lấy người tôi. Tôi còn kịp nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi đầy quen thuộc.
-Mỹ Hương tỉnh lại, đừng làm anh sợ. Mỹ Hương.
.. Tôi giật mình ngồi bật dậy, xung quanh 1 màu trắng toát đầy mùi thuốc. Bên cạnh tôi là Minh.
Anh thấy tôi đã tỉnh lập tức hỏi han
-Em thấy trong người sao rồi. Đã thật sự khỏe chưa?
-Sao lại là anh? Mẹ em đâu?
-Mẹ em trở về Thành Phố lo cho con em rồi. Em bị ngất nên anh đưa em vào bệnh viện tỉnh trước.
Tôi bất ngờ khi Minh lại bên cạnh tôi lúc này, trong lòng vô vàng đều muốn nói. Thế nhưng thực tế tôi nhớ lại con tôi đang gặp tai nạn nên tôi vội vàng hỏi Minh
-Anh con bị thương rất nặng, em phải quay về Thành Phố nhanh mới được.