BÍ MẬT SINH CON - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:42:42
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cứ nghĩ hôm nay gặp lại anh, chúng tôi có thể ngồi lại nói về chuyện quá khứ, ngồi lại để nhắc rằng chúng tôi vẫn còn yêu nhau và cần nhau. Thế mà nhìn cách anh bận rộn rời đi tôi chỉ biết mỉm cười chua chát . Hơn mười năm qua, tôi rời đi và tránh xa mọi câu hỏi về quá khứ để tìm một sự an yên dù chỉ là tạm bợ. Sau cùng, tôi trở về chọn cách đối mặt với thời khắc mà mình có thể mỉm cười thực sự thì lại nhận câu trả lời của Minh đến đau lòng.
…Những ngày sau đó.
Sài Gòn của tôi có thể vẫn là những đêm dài thượt và chông chênh trong lòng một người phụ nữ trải qua nhiều tổn thương. Có những thứ sẽ lành lặn theo thời gian, dù một ít trong số đó sẽ mãi là những tổn thương không bao giờ lành lặn. Nhưng dù sao thì tôi đã có được câu trả lời từ anh để mình không còn phải bận tâm. Vết sẹo vì sự đổ vỡ với Minh đã không còn lý do để tôi nhức nhối…
Lịch bay không vé khứ hồi có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho tôi và Bin lúc này.
Tôi có 1 tháng ở lại Sài Gòn để sắp xếp công việc cũng như chuẩn bị đầy đủ cho Bin. Mẹ tôi lại buồn, tôi hiểu mẹ rất muốn tôi và Bin qua Mỹ định cư. Nhưng tôi rời xa mẹ, vẫn có chút gì đó trong mắt mẹ buồn miên man, cụ thể là bà không muốn xa Bin do đã mến tay mến chân với thằng bé.
-Con quyết định rồi à?
Mẹ ngồi ở cạnh giường trong lúc tôi đang tranh thủ check tin nhắn với khách hàng. Bất chợt nghe mẹ hỏi, bàn tay tôi lập tức dừng phím. Tôi xoay người lại nhìn mẹ và gật đầu
-Vâng ạ. Con với Bin cũng đã quen với cuộc sống bên đó nên con thấy dù ở đâu con cũng thích nghi ạ. Con vẫn sẽ đưa Bin về chơi nếu như mẹ thấy nhờ cháu.
-Không? Mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Chứ con sang đó mẹ đồng ý mà. Không cần về, nhớ con nhớ cháu tự khắc mẹ sẽ bay sang. À thằng Dũng con dì Liên bên ấy nếu như có khó khăn gì thì hai đứa cứ liên lạc với nhau, Dũng nó sẽ giúp đỡ con.
Nhắc đến Dũng tôi hiểu mẹ đang có ý gì. Vì trước sau khoảng cách của 10 năm mẹ vẫn quan niệm câu môn đăng hộ đối nên rất muốn tôi với Dũng là một đôi. Vì chuyện này mà tôi với mẹ không ít lần cãi vã
-Mẹ, sao cứ mãi nhắc đến anh Dũng thế? Con không muốn liên quan đến anh ấy đâu.
Nghe câu trả lời của tôi lập tức mẹ tỏ ra thái độ khó chịu rồi quát lớn
-Thế con muốn liên quan đến thằng Minh nghèo kiết xác kia đúng không? Mẹ biết 10 năm qua con vẫn trông chờ và đợi nó? Con ơi là con sao mà con ngu quá vậy hả? Cũng may là trước đây mẹ đã cảnh cáo nó chứ nếu không..
Nói đến đây lập tức mẹ tôi im lặng. Trong tia mắt xuất hiện sự chột dạ và giật mình với chính câu nói nên miệng mẹ thốt ra.
Tôi nghi ngờ có uẩn khúc trong đó nên nhìn mẹ rồi hỏi ngay
-Ý mẹ là sao? Mẹ cảnh cáo Minh điều gì hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-mat-sinh-con/chuong-5.html.]
Mẹ tôi đứng bật dậy, rồi giả vờ bâng vơ nói
-Không có gì cả. Ý là ngày trước nếu mẹ không cảnh cáo con đừng lấy nó thì giờ con đã khổ rồi chứ không được như bây giờ đâu.
-Không phải. Lúc nãy là mẹ nói mẹ cảnh cáo gì Minh đấy?
-con nghe lộn rồi đó. Mẹ không có nói gì cả. Thôi khuya rồi con ngủ sớm đi.
Nói dứt lời mẹ tôi lập tức rời khỏi phòng tôi để tránh đi sự hoài nghi. Còn tôi, khi mẹ đi khuất tôi cũng đang bận rộn để suy nghĩ và xâu kết lại mọi chuyện. Đến khi nhận ra điều đáng ngờ tôi phải đưa tay bịt miệng mình lại để không khỏi uất ức phát ra thành tiếng.. . Chẳng lẽ nào lại là…
Để không khỏi bỏ lỡ những thắc mắc nên tôi bắt đầu những ngày còn lại tìm hiểu. Tôi đi đến gara trước đây Minh làm, tôi hỏi mọi người rằng Minh còn ở đây không? Thì anh nhân viên cũ. Mấy lần trước đây tôi hay gặp lúc còn quen Minh. Anh ta đi ra nói với tôi, cho tôi biết là anh đã nghỉ việc từ hơn 10 năm về trước.
Tôi nghe xong cũng hơi buồn, vì không biết rồi phải tìm kiếm tung tích anh từ đâu. Vì lần hẹn gặp hôm ấy, sau khi anh về thì những gì đã từng liên lạc với tôi. Anh đều chặn tôi.
Thất thiểu định lái xe ra về. Nhưng khi tôi nói lời cảm ơn họ, và bước được mấy bước, tự dưng bước chân tôi chợt khựng lại. Tôi lấn cấn câu trả lời vừa rồi nên lập tức hỏi họ 1 lần nữa.
-Anh nói sao? Minh nghỉ từ 10 năm về trước.
(Là 10 năm từ khi chia tay tôi)
Anh nhân viên đó gật đầu. Không hiểu sao anh ta lại thuận tình kể về Minh cho tôi nghe 1 cách không hề đợi người ta đòi hỏi
-Đúng rồi. 10 năm trước cậu ấy có yêu một cô gái. Nghe đâu gia đình cô ấy giàu lắm. Cô ấy cũng hiền và xinh. Cô ta tình cờ quen biết Minh lúc xe bị hư và được Minh sửa. Sau thời gian đó thì cô ta hay ra chỗ gara của bọn tôi đây. Nhưng họ yêu nhau không được bao lâu thì mẹ cô ấy phát hiện, cũng vì họ giàu, nên khinh thường cậu Minh nghèo hèn không xứng với con họ nên đến tìm Minh rồi dùng tiền ép cậu ấy phải nghỉ việc ở đây và rời xa cô gái đó. Nếu như cậu Minh không đồng ý thì bà ta sẽ làm cho gia đình Minh sống không yên ổn. Đấy cô thấy người có tiền họ ác lắm đúng không? Cuối cùng thì…
Nói đến đây anh ta tật lưỡi mấy lần. Còn tôi tôi sốt cả ruột vì muốn nghe diễn biến tiếp nên liền hỏi nữa
-Cuối cùng thì sao anh kể em nghe nhanh với.
Anh nhân viên ấy nheo mắt nhìn tôi. Có lẽ là không còn nhận ra tôi là cô gái mà Minh đã yêu, là người ngày nào trong mắt họ tôi là đưa con gái thảnh thơi và mê trai nên suốt ngày đứng ngay gara của họ để được tìm thấy Minh…
Không cần để tôi chờ lâu, có lẽ anh ta đang bức xúc nhắc lại câu chuyện của người bạn mình nên anh ta đã không giấu diếm gì cả mà thuận miệng kể luôn
-Cuối cùng thì cậu Minh không cầm tiền, mà chọn cách đồng ý với mẹ cô gái là rời khỏi nơi này.